"Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn như vậy, tiếp tục lấy mạng cấp dưới của mình để thử việc biết trước là không thể à?"
Jindai Yunhe cười lạnh nói.
Mà Jindai Yunhe cũng không ngốc.
Hắn đã đoán được một điều, Khánh Trần thật sự có thể hấp thu ký ức của người đoạt xá.
Có thể biết nơi sinh của người đoạt xá, biết thông tin bạn bè của người đoạt xá, biết...tất cả.
Loại tình huống này vô cùng nguy hiểm, nếu như để Khánh Trần trở về, như vậy tổ chức tình báo Jindai sẽ đối mặt với nguy cơ rất nghiêm trọng.
Cũng may Triệu Khoan và Takahashi Toki cũng không phải là nhân viên tình báo cấp cao gì, liên luỵ cũng không rộng.
Cũng may Khánh Trần còn bị hắn nắm chặt trong tay, không có cách nào đào thoát.
Jindai Yunhe lạnh lùng nói:
"Mặc dù ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng ngươi cũng cho ta một lời nhắc nhở, yên tâm, nếu như ta không thể mang ngươi về phương Bắc. Vậy ta nhất định sẽ giết chết ngươi ở Trung Nguyên, trước khi nhiệm vụ thất bại."
Thiếu niên này, không thể sống quay về Khánh thị.
Nhưng Jindai Yunhe không biết, Khánh Trần không chỉ đào được tin tức của Jindai Yamata, còn đào được tin tức của Chấp Đao Nhân Trần thị.
Mà với năng lực thăm dò cẩn thận của Khánh Trần, chỉ cần để hắn tìm được đầu dây, hắn sẽ nghĩ biện pháp rút ra cả cuộn chỉ.
Sau đó dùng sự đau đớn và thê thảm, để báo đáp những chuyện Jindai làm với hắn.
Khánh Trần nhìn về phía Jindai Yunhe:
"Ta không biết ta có chết hay không, nhưng ta biết, các ngươi nhất định sẽ trả giá đắt. Ngươi không cần hù dọa ta, vì ngươi biết có làm thế cũng vô dụng."
Jindai Yunhe cười:
"Kỳ thật ta cảm thấy, Ảnh tử hơi coi trọng ngươi quá. Một người chỉ vì lũ dân đen mà khiến mình bại lộ bí mật, sao có thể gánh nổi trọng trách?"
Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu.
Lần này có thể từ bỏ ranh giới cuối cùng, vậy lần tiếp theo thì sao?
Đã từng có người tranh luận một chủ đề.
Người La Mã Cổ đại ném tín đồ Cơ Đốc vào trong trường đấu thú, dùng sự thống khổ của một người để đổi lấy sự vui vẻ của mấy trăm người, hơn nghìn người, có đáng không?
Có người nói, chẳng lẽ niềm vui của mấy ngàn người, không giá trị bằng sự thống khổ của một người sao?
Nhưng mà nền văn minh thế gian này, vốn bắt đầu từ việc tôn trọng kẻ yếu.
Nếu không, văn minh nhân loại có khác gì dã thú?
Đây cũng là điểm khác biệt căn bản của Trung Quốc thế giới ngoài và liên bang thế giới trong.
Từng có lúc, Khánh Trần đã thử học làm sao để trở thành một người bề trên.
Hắn từng học Lý Thúc Đồng, học Lý Tu Duệ, học Ảnh tử.
Hắn là thái phó tương lai của Lý thị, hắn là người dự tuyển Ảnh tử Khánh thị, hắn là lãnh tụ đời sau của Kỵ Sĩ. Rất nhanh, hắn còn có thể trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất của cơ quan tình báo PCA, đám thủ hạ đều kính ngưỡng hắn, sùng bái hắn.
Tựa hồ bắt đầu từ lúc xuyên không, hắn liền tự nhiên trở thành một người lãnh đạo, đại nhân vật.
Khánh Trần ở thế giới ngoài chưa bao giờ từng được chú ý như vậy, cũng chưa từng nếm thử sự ngọt ngào của quyền lực.
Cho nên một thiếu niên 17 tuổi, từng lạc lối trong quyền lực.
Ảnh tử dùng mạng người để giúp hắn thu phục Khánh Nhất, mặc dù hắn phản bác, nhưng không có ngăn lại.
Nhưng về sau, khi hắn cũng trở thành kẻ yếu ở thế giới trong này, mới hiểu ra một đạo lý, sự thống khổ của kẻ yếu, là bị người ta giẫm trên mặt đất, dùng đao khắc vào trong xương cốt, trên trái tim.
Từ một khắc kia trở đi, Khánh Trần liền biết mình nên đối mặt với thế giới này như thế nào.
Thiếu niên nào cũng có lúc đi qua một số đường vòng quanh co, bị thương vì gai nhọn trên đường, lòng bàn chân bị cục đá mài nát, nhưng sẽ có một ngày, hắn bỗng nhiên sẽ thanh tỉnh như lúc ban đầu.
Jindai Yunhe nhìn Khánh Trần, sau đó với với cấp dưới:
"Giết hết đi, để thanh tra Khánh Trần tốt bụng nhìn chúng chết."
Hai tên cấp dưới kéo hai tay Khánh Trần lại, để ngăn hắn vùng vẫy.
Hai người khác thì nhấc súng bóp cò, ngay cả trẻ em cũng không buông tha.
Jindai Yunhe hăng hái quan sát biểu cảm của Khánh Trần, nhưng mà, trên mặt Khánh Trần chưa hề xuất hiện sự phẫn nộ, khổ sở, không cam lòng mà hắn mong đợi.
Khánh Trần cũng không giãy dụa, chỉ đứng lẳng lặng nhìn như thế, giống như muốn ghi tạc sự thống khổ trước khi chết của những người 'Dân đen' như cỏ dại kia vào trong óc.
Đến mắt cũng không nháy.
Như sợ bỏ lỡ cái gì.
Jindai Yunhe trêu chọc:
"Thanh tra Khánh Trần cũng không có phản ứng gì ta."
Khánh Trần quay đầu nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói:
"Ngươi tuyệt đối đừng chết trong tay người khác, có một ngày, ta sẽ đích thân lấy đi tính mạng của ngươi, nhớ kỹ, là ngươi thiếu những người này."
Làm một tù nhân mà nói lời đe doạ cũng không sáng suốt cho lắm, nhưng tình huống của Khánh Trần cũng chẳng thể tệ hơn được nữa.
Jindai Yunhe không để bụng lời Khánh Trần nói, hắn hời hợt nói:
"Nếu thanh tra Khánh Trần đồng tình với chúng như vậy, vậy thì tự tay chôn chúng đi. Không cho phép dùng công cụ, lấy tay không đào mộ cho chúng."
Lúc này nhiệt độ không khí đã là âm độ, bùn đất đều bị đông lại vô cùng cứng rắn.
Lúc đào, ngón tay sẽ giống như bị dao cắt nát hết lần này đến lần khác.
Muốn đào ra một cái hố có thể mai táng hơn mười người, không thể nghi ngờ đó là một hình phạt tàn khốc nhất.
Mà hai bàn tay cùng cẳng tay của Khánh Trần còn bị khóa lại.
Nhưng Khánh Trần chỉ nhìn Jindai Yunhe một chút, dưới sự trông giữ của bọn sát thủ Jindai, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài nông trường, không nói một lời hất tuyết ra, lại không nói một lời bắt đầu gỡ bùn đất.
Bùn đất cứng ngắc bị hắn cố gắng bới từng tí một, Jindai Yunhe lạnh lùng đứng nhìn, cũng không nói gì.
Thời gian dần trôi qua, không biết qua bao lâu, hố trên đất càng đào càng lớn, ngón tay Khánh Trần cũng đầy máu tươi, nhưng vẫn không đình chỉ.