Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra người ta đoạt xá mình, lại có thể mang cho mình lượng tin tức nhiều như vậy.
Phải biết, hắn tựa như đã trải qua cuộc đời của Triệu Khoan và Takahashi Toki, mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng toàn bộ người, sự việc, địa điểm quan trọng, Khánh Trần đều rõ như lòng bàn tay.
Người liên lạc, bạn bè, thân thuộc, quan hệ thượng hạ cấp của hai nhân viên tình báo này, cùng cơ chế vận hành nội bộ của Yamata, Đồng Tử quân, Chấp Đao Nhân của Trần thị, thậm chí là nhiệm vụ họ từng chấp hành, người cùng đi Trung Nguyên lần này có ai, đều không giữ lại chút nào bại lộ cho Khánh Trần.
Duy chỉ có chút tiếc nuối là, cấp bậc hai người này hơi thấp, mặc dù thông tin Khánh Trần nắm giữ hữu dụng, nhưng còn chưa đủ hữu dụng.
Sau khi hắn còn sống rời khỏi đây, nhiều nhất là có thể tìm hiểu nguồn gốc phá huỷ vài cứ điểm của Jindai, Trần thị, bắt mấy người tương đối quan trọng.
Nếu là loại cấp bậc như Jindai Yunhe đoạt xá mình thì tốt quá, Khánh Trần cảm thấy nếu như mình có thể nắm được tin tức mà tên này biết, đoán chừng có thể tận diệt tổ chức tình báo của Jindai ở phương Nam....
Nói thật, Khánh Trần còn nghĩ, sau khi tấn thăng đến cấp B có nên đi hỏi gia chủ Jindai một chút, xem đối phương có hứng thú với thể xác của mình hay không. Bản thân rất khỏe mạnh, ăn ngon ngủ yên, một hơi leo lên lầu năm cũng không mệt!
Chỉ sợ Jindai Yunhe còn không biết, lúc hắn đang khổ sở suy nghĩ đối sách, Khánh Trần cũng bắt đầu nhịn không được, mặc sức tưởng tượng tương lai...
Đương nhiên, Khánh Trần cũng không xác định phải chăng mình có thể sống sót.
Lúc này, Jindai Yunhe đột nhiên nở nụ cười, hắn nói với cấp dưới:
"Áp giải thanh tra Khánh Trần đến phòng thiết bị."
Trong lòng Khánh Trần trầm xuống, lập tức liền biết đối phương muốn làm gì.
Đợi mấy người áp giải Khánh Trần qua, mở phòng thiết bị ra, để lộ những nông dân thực sự bên trong.
Những người này đều là nông dân trong khu sản xuất, bình dân liên bang.
Sau khi nhân viên tình báo Jindai xâm nhập vào đây, đã hạn chế tự do những người này, nhét vào trong phòng chứa thiết bị vừa tối vừa lạnh.
Điều khiến người ta căm giận nhất là, gia đình những nông dân này cũng sinh sống luôn ở nơi sản xuất. Trong 14 người, còn có hai bé trai, hai người phụ nữ.
Trong trí nhớ Triệu Khoan và Takahashi Toki, có quá nhiều hình ảnh khó coi.
Có đôi lúc, Khánh Trần nghĩ, người bình thường ở thời đại này, thật chẳng khác gì cỏ dại.
Lúc cửa phòng thiết bị mở ra, tất cả sợ hãi rụt vào trong.
Họ bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào vô lực.
Jindai Yunhe đưa một khẩu súng lục cho Khánh Trần:
"Nếu như ngươi đã là Triệu Khoan, vậy liền nổ súng bắn chết chúng đi. Ngươi không bắn chết chúng, người nhà của ngươi ở thành phố số 21 đều phải chết. Theo ta được biết, thanh tra Khánh Trần ở thế giới ngoài vẫn là người tương đối có đạo đức, ít nhất thanh danh Bạch Trú cũng không tệ lắm."
Súng đã lên đạn, cũng có đạn, Khánh Trần vừa cầm tới tay liền biết Jindai Yunhe thật sự muốn giết những người nông dân này.
Hắn có thể thuận thế nổ súng bắn đám người Jindai Yunhe, nhưng dù mình không bị thương, cũng không có khả năng nổ súng giết người trước mặt cấp A.
Tốc độ của đối phương, đủ để ngăn cản mình trước khi mình kịp có bất kỳ hành vi gì.
Hắn cũng có thể giết những người này để tiếp tục ngụy trang, nhưng hắn không xuống tay được. Ranh giới cuối cùng của hắn không cho phép hắn làm loại chuyện này.
Khánh Trần rất rõ lợi và hại, biết cái gì là lựa chọn chính xác nhất, nhưng hắn không cách nào bóp cò.
Khánh Trần trầm mặc mấy giây.
"Không cần phí công, ta là Khánh Trần."
Jindai Yunhe cười ha hả:
"Thanh tra Khánh Trần, ngươi khiến ta hơi bất ngờ đấy. Ngươi đến thế giới trong đã lâu như vậy, còn chưa học được tập đoàn tư bản nên sống chung với dân đen như thế nào sao? Mạng của chúng, mấy vạn người cộng lại cũng không đáng giá bằng ngươi, sao phải vì mấy người bình thường mà khiến mình bại lộ? Nếu như ngươi không chủ động thừa nhận, mà gọn gàng dứt khoát giết chết họ, nói không chừng sẽ thật sự thêm chút phiền phức cho ta đấy."
Khánh Trần ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Jindai Yunhe:
"Ta đã từng lạc lối, cũng từng cảm thấy vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Nhưng gần đây, các vị giúp ta nhớ tới ta rốt cuộc là ai, làm sao để đối mặt thế giới này. Ta khác với những kẻ cầm thú như các vị."
Jindai Yunhe cũng không tức giận, hắn hiếu kỳ hỏi:
"Ta rất nghi hoặc, vì sao ngươi không thể bị đoạt xá?"
Khánh Trần suy tư một lát:
"Ta cũng không biết, có thể là số lần thử quá ít. Nếu không ngươi lại để cho những người khác thử xem?"