Đây không phải là lần đầu tiên Khánh Trần nghe nói tới kỹ thuật đoạt xá bằng kết nối tế bào thần kinh.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn là nạn nhân.
Một khi sử dụng kỹ thuật này, nếu người bị đoạt xá còn chưa vượt qua cấp B thì sẽ tạo thành tai họa to lớn đối với người đoạt xá. Bởi vì đại não thân thể bị đoạt xá sẽ xuất hiện tổn thương không thể chữa lành được.
Cũng không thể tu hành tiếp nữa.
Chỉ có thể xác trên cấp B mới được các nhân vật lớn chú ý.
Vậy nên chắc chắn không phải là Jindai Yunhe tự mình đoạt xá, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới tu hành tới cấp A, vừa mới trở thành một trong những nhân vật đứng đầu chuỗi thực vật, tuổi thọ cũng rất dài.
Một người như vậy sao có thể đồng ý vứt bỏ tiền đồ của mình chứ?
Chắc hẳn những ‘người nông dân’ ở chỗ này chính là người đoạt xá Khánh Trần.
Khánh Trần cười nói:
“Ngươi để mặc ta bị thương, dùng chân trần đi đường núi trong suốt một ngày, kéo ta trên mặt đất hơn mười cây số nhưng cũng không thể đánh vỡ ý thức của a, bây giờ các ngươi còn tự tin là đoạt xá được ta hay sao?”
Jindai Yunhe cười lạnh:
“Chớ có tự tin như vậy, rất nhiều người đều tưởng sức phòng thủ ý thức của mình rất mạnh mẽ, nhưng thật ra không phải như vậy. Hiện giờ ngươi đã là nỏ mạnh hết đà rồi, còn có bao nhiêu tinh lực chốnglại
Khánh Trần gật đầu:
“Dùng từ nỏ mạnh rất chuẩn xác đó…”
Jindai Yunhe bình tĩnh đáp:
“Trọng điểm của câu nói này không phải ở hai chữ đó.”
Khánh Trần từ tốn đẩy thi thể kẻ vừa bị hắn bẻ gãy cổ ra, chật vật đứng dậy, phủi tuyết đọng trên người:
“Ngươi chuẩn bị chiếc xe việt dã chạy dầu kia cho mình hả? Ngươi không sợ khi nãy ta cướp xe chạy trốn hay sao?”
“Ngươi quá ngây thơ rồi đó, chiếc xe kia cần có giọng nói của ta mới khởi động được, ngươi không lái được nó đâu.”
Jindai Yunhe đáp.
“Ừm, hiện giờ ngươi cũng không lái được rồi.”
Khánh Trần nói.
Jindai Yunhe:
“???”
Jindai Yunhe kinh ngạc nhìn lại, phát hiện ra vô lăng của chiếc xe đã bị tháo xuống.
Bảng điều khiển trung tâm cũng đã bị thứ gì sắc bén đâm thủng một lỗ.
Hắn tìm kiếm xung quanh hồi lâu nhưng cũng không tìm ra Khánh Trần dùng thứ gì mới làm được chuyện này.
Chẳng lẽ là vật cấm kỵ nào đó?
Nhưng rõ ràng hắn không tìm thấy bất kỳ vật cấm kỵ nào trên người đối phương!
Chẳng lẽ là giấu trong cơ thể? Chẳng lẽ lúc ban ngày đối phương chưa vứt hết đi sao?
Jindai Yunhe nheo mắt lại nhìn những thi thể ở xung quanh.
Khánh Trần ở trong trạng thái trọng thương và yếu ớt còn làm được như vậy, nếu không có bản thân hắn đạt tới cấp A tự mình tới áp giải thì e rằng những người áp giải sẽ chết mà không hiểu do đâu.
Jindai Yunhe bình tĩnh nói:
“Ngươi tưởng rằng phá hủy chiếc xe thì có thể ảnh hưởng tới tính cơ động của ta, kéo dài thời gian chờ người phát hiện ra điểm khác thường ở đây rồi tới cứu ngươi hả? Đừng có suy nghĩ nhiều vậy chứ, ý thức của ngươi đã bị chôn vùi trong số liệu, bị ý thức của người khác bao phủ rồi. Ra tay đi, đưa hắn xuống.”
Vừa dứt lời, hai tên sát thủ Jindai đi tới bên cạnh Khánh Trần, định đỡ hắn xuống tầng hầm bên trong căn phòng của nông trường.
Dường như đối phương sớm đã vận chuyển thiết bị kết nối tế bào thần kinh tới đây.
Chỉ là khi hai tên sát thủ này định ra tay với Khánh Trần, họ liếc nhìn thi thể đồng bọn rải rác trên nền tuyết ở xung quanh, nhìn thiếu niên bề ngoài đã yếu ớt tới cực hạn kia, có đôi chút do dự.
Họ không biết thiếu niên kia còn sức chiến đấu nữa hay không.
Nghĩ tới đây, trong lòng đám sát thủ cảm thấy xấu hổ, họ lại kiêng dè một người bị thương nặng như vậy hay sao?!
“Còn ngẩn ra đó làm gì hả?”
Jindai Yunhe lạnh lùng nói.
Cuối cùng thì hai tên sát thủ cũng vượt qua được nỗi sợ, nhấc Khánh Trần lên.
Khánh Trần không phản kháng lại, hắn biết trong tình cảnh hiện giờ, mình phản kháng lại cũng chỉ là giãy dụa không có bất kỳ ý nghĩa nào mà thôi.
Khi nãy hắn nhân cơ hội Jindai Yunhe đang diễn trò, giả vờ bị kẹt, vậy nên mới có cơ hội để ra tay.
Bây giờ ở ngay dưới mí mắt đối phương, hắn không có bất kỳ cơ hội ra tay nào cả.
Nhưng hắn lại nói nhỏ với tên sát thủ bên cạnh:
“Khi nãy có sáu tên thuộc hạ đi theo Jindai Yunhe, ngươi thử đoán xem sao họ không tới cùng?”
Mấy tên sát thủ Jindai ngụy trang thành người nông dân nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Jindai Yunhe.
Khánh Trần nói tiếp:
“Mấy người đó đã bị Jindai Yunhe hạ độc giết sạch rồi. Chờ sau khi chuyện ở đây kết thúc, chắc chắn hắn cũng sẽ giết các ngươi.”
Jindai Yunhe quay đầu lại nhìn hắn:
“Ngươi có thể châm ngòi ly gián khi ta không nghe thấy được không?”
Khánh Trần cười tủm tỉm:
“Đó là châm ngòi ly gián hả? Thuật lại những việc ngươi đã làm mà là châm ngòi ly gián hay sao? Các ngươi nghe cho kỹ đây, nếu ta là các ngươi thì sẽ nhân lúc hắn không chú ý tới, lén lút trốn khỏi đây, bằng không sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ chết.”
---
Từ đây tới tối sẽ lên 8 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ!