Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1262: Vở Kịch 2




Phía bên kia, trên đường chạy trốn, những sinh sản giả đó còn thay nhau cởi áo và giày của mình cho Khánh Trần.

Chạy đến đây, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ngay phía xa.

Một tên sinh sản giả quay sang nói với Khánh Trần:

"Trưởng quan, bây giờ chúng ta sẽ quay lại kéo dài thời gian, những người còn lại sẽ đưa ngài ra khỏi đây, ngài mau đi đi! Cách đây 30 cây số về hướng bắc có một nhóm người đang đợi ở đó, họ sẽ đưa ngài đến nơi an toàn!"

Khánh Trần lập tức xúc động nói:

"Các ngươi...."

....

Phía bên kia cánh cửa, Jindai Yunhe vẫn đang liên tục dùng tay nện thật mạnh vào cánh cửa mà chẳng thèm quan tâm căn nhà này có sắp sập hay không.

Phía sau hắn, sáu tên sinh sản giả đang lặng lẽ đứng nhìn.

Năm phút sau, Jindai Yunhe nghĩ một lúc rồi nói:

"Chắc cũng đủ thời gian rồi, các ngươi mở cửa ra đi."

Cánh cổng hợp kim từ từ mở ra, mọi người đều đi ra ngoài.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Trong số 7 tên sinh sản giả đứng ngoài vừa rồi thì có 5 tên đang nằm trên tuyết, trên cổ mỗi người đều bị thứ gì đó rạch một đường rất dài, máu tươi chảy ra từ cổ họ khiến cả một khoảng lớn tuyết đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Jindai Yunhe bỗng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần, tuy lúc này hai tay thiếu niên vẫn đang bị khóa nhưng cơ thể hắn lại không yếu ớt như lúc đi đường, mà nhanh nhẹn như chưa hề bị thương vậy.

Lúc này, thiếu niên đó đang dùng những ngón tay không bị khóa để nắm lấy cổ một tên sinh sản giả rồi lao về phía tên sinh sản giả còn sống cuối cùng.

Ngay khi hai bên va vào nhau, Khánh Trần lập tức vứt cái xác trên tay đi rồi dùng cánh tay làm khóa, sau đó kẹp chặt cổ tên sinh sản giả còn sống đó.

Cả Khánh Trần và tên sinh sản giả đó cùng ngã lăn ra đất.

Tên sinh sản giả đó giãy dụa muốn trốn khỏi tay hắn nhưng Khánh Trần không những không nới lỏng mà còn càng siết chặt thêm, hắn vừa ngồi trên tuyết vừa cười nói với Jindai Yunhe:

"Vở kịch của các ngươi....Thật là vụng về!"

Vừa dứt lời, tay hắn lại siết thật mạnh, cổ của tên sinh sản giả vang lên vài tiếng cạch rồi gãy lìa, cả cơ thể hắn lập tức ngã lăn ra tuyết.

Tuy đã giết được đối phương nhưng bộ dạng của thiếu niên lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, nhưng Jindai Yunhe phát hiện, từ lúc họ bước vào nông trường đến giờ, nụ cười trên gương mặt thiếu niên chưa còn chưa tắt lần nào.

Không hiểu sao, khung cảnh thảm thiết trước mặt lại khiến rất nhiều người rung động.

Dù thân thể yếu ớt kia có bị tra tấn đến đâu thì ý trí trong nó cũng sẽ không bao giờ bị hủy diệt.

Khánh Trần nằm trên đống tuyết thở hổn hển nói:

"Các ngươi có thấy ai đi chĩa súng vào người khác mà còn không mở chốt an toàn không, ngươi không thấy kỳ lạ sao, à, có phải ngươi sợ họ ngộ thương ta không."

Jindai Yunhe lạnh lùng nói:

"Ngươi nhận ra vấn đề từ bao giờ."

"Cái này còn phải hỏi sao?”

Khánh Trần cười nói:

"Rõ ràng từ lúc rời khỏi nhà gỗ, ngươi vẫn luôn đi theo một tuyến đường nhất định, chứng tỏ con đường này nằm trong kế hoạch của ngươi, nếu con đường này đã nằm trong kế hoạch của ngươi thì chắc chắn nông trường này cũng nằm trong kế hoạch của ngươi, biết trước mình sẽ đến đây thì ngươi phải có chuẩn bị gì đó trước mới đúng, nhưng khi ngươi đến đây, họ lại chĩa súng vào người ngươi như thể chẳng quen biết gì ngươi cả, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Hơn nữa, mấy người này còn nói họ là người liên lạc của thủ lĩnh ảnh tử....Nếu họ nói mình là người liên lạc của Diêu Chuẩn thì ta còn có thể tin, ngươi nghĩ những người này có thể làm người liên lạc của thủ lĩnh ảnh tử được sao."

"Hơn nữa, ngươi không để ý đến tốc độ đóng cổng sao, nếu ta không bị thương thì ta cũng có thể thoát khỏi cánh cửa đó trước khi nó đóng lại, chứ đừng nói gì đến một kẻ cấp A như ngươi.”

Khánh Trần vừa cười vừa nói.

Jindai Yunhe lặng lẽ nhìn thiếu niên đang ngồi trên tuyết, rõ ràng mình đã hành hạ đối phương lâu như vậy rồi mà sao hắn vẫn có thể tỉnh táo được như vậy.

Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đối phương đã mắc lừa rồi.

Hắn ra lệnh cho mấy tên sinh sản giả:

"Mang hắn vào phòng đi, lập tức tiến hành kết nối tế bào thần kinh."

Khánh Trần bình tĩnh lại.

Lúc trước hắn còn không hiểu vì sao đối phương lại cố ý dùng nhiều cách như vậy để phá hủy ý chí của mình, hóa ra là đối phương muốn mang hắn đến đây để tiến hành kết nối tế bào thần kinh, sau đó cho người thay thế mình.

Đến lúc đó, dù họ không đưa hắn về phương bắc được cũng không sao, nếu hắn được cứu đi thì càng tốt.

Vì "Khánh Trần” lúc đó đã không còn là Khánh Trần bây giờ nữa rồi.

"Không ngờ vì ta mà các ngươi phải mang cả máy móc đến tận đây, các vị vất vả rồi.”

Khánh Trần lạnh lùng nói.

Khi cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc như bây giờ, Khánh Chuẩn đã cho hắn xem một bộ hồ sơ bí mật không hề có trong trong kho dữ liệu của PCA.

Trong bộ hồ sơ đó có ghi, một tháng trước khi cuộc chiến nổ ra, Jindai đã điều một đội quân tinh nhuệ bí mật đến phương nam, nhưng đến tận bây giờ, cả Lý thị và Khánh thị đều chưa tìm được tung tích của họ.

Xem ra, mục đích Jindai phái họ đến đây là để vận chuyển dụng cụ tiến hành kết nối tế bào thần kinh đến phương nam, sau đó bí mật thay thế những nhân vật quan trọng.