Cùng lúc đó, Khánh Trần đột nhiên ho khan liên hồi, ho ra một ngụm máu.
Đến tận lúc này đám người Jindai Yunhe mới ý thức được một điều, thiếu niên này bị thương rất nặng.
Trận chiến đấu khi nãy cũng ảnh hưởng tới thân thể của thiếu niên này.
“Ta đề nghị ngươi hãy tiết kiệm thể lực.”
Jindai Yunhe cười lạnh nói:
“Chiến sĩ tập đoàn Jindai sẽ không bị ngươi mê hoặc đâu, ta không muốn sau khi nối tế bào thần kinh thành công sẽ nhận được một cái xác.”
Nhưng Khánh Trần vẫn nở nụ cười nhìn về phía đám sát thủ:
“Ai trong số các ngươi đoạt xá ta vậy? Cẩn thận vừa đoạt xá thành công thì ta chết, vậy thì các ngươi quá xui xẻo rồi.”
Đám sát thủ Jindai im lặng.
Không phải bọn chúng sợ hãi kết quả Khánh Trần nói ra, bọn chúng đang tập trung nhìn thiếu niên đã hoàn toàn coi nhẹ chuyện sống chết, đang nở nụ cười nói chuyện kia.
Jindai Yunhe thở dài một tiếng:
“Chẳng trách Ảnh tử coi trọng ngươi như vậy.”
“Cảm ơn đã khen.”
Đám người đó dẫn Khánh Trần vào tầng hầm, nơi này sớm đã chuẩn bị hai chiếc giường và hai thiết bị có vô số những sợi dây nối với nhau.
Khánh Trần cẩn thận quan sát, hai thiết bị này đều không kết nối Internet, đây là hai thiết bị độc lập được chia tách về mặt vật lý.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là sau khi bị kết nối tế bào thần kinh thì sẽ thử tìm kiếm Nhất, để đối phương nghĩ cách cứu viện mình.
Hiện giờ xem ra không được rồi.
Đám người này quá cẩn thận.
Đám sát thủ đè Khánh Trần lên giường, dùng dây đai cố định tay chân của hắn lại, tránh hắn thoát khỏi khống chế.
Một tên sát thủ trong số đó nằm lên chiếc giường còn lại, để cho đồng bọn dán từng tấm dán tròn ở cuối các ống đường ống lên trên đầu.
Khánh Trần nhìn chất lỏng màu bạc lưu động trong cái ống trong suốt kia:
“Người máy Nano?”
Không ai trả lời hắn cả.
Ngay sau đó, chất lỏng màu bạc từ trong ống chảy ra, chảy thẳng tới phần cuối đường ống, thẩm thấu qua vỏ não, tiến vào tầng chất xám đại não.
Thể tích của người máy Nano quá nhỏ, thậm chí Khánh Trần còn không cảm nhận được quá trình bọn chúng thẩm thấu vào trong cơ thể.
“Tỷ suất đồng bộ hóa kết nối tế bào thần kinh: 47%”
“Tỷ suất đồng bộ hóa kết nối tế bào thần kinh: 61%”
“Tỷ suất đồng bộ hóa kết nối tế bào thần kinh: 100%”
Jindai Yunhe nhìn số liệu trên màn hình, ngạc nhiên nhìn về phía Khánh Trần:
“Tại sao lại có tỷ suất đồng bộ hóa cao như vậy chứ? Vì sao thể xác lẫn tinh thần đều tàn tạ như này rồi mà tỷ suất đồng bộ vẫn cao như vậy?”
Hắn lại nhìn về phía tên thuộc hạ của mình, tỷ suất đồng bộ đạt tới 84% thì dừng lại.
“Chờ đã, chuyện này rất lạ, mau dừng che phủ!”
Jindai Yunhe vừa nói xong.
Thì ngay sau đó, con ngươi Khánh Trần đột nhiên thu hẹp lại, giống như một con dã thú họ mèo hung dữ.
Hắn nhìn thấy một vùng biển số liệu màu xanh lam, từng dòng tín hiệu chảy qua trong đầu.
Rất nhanh sau đó, từng dòng tín hiệu đó biến mất, chỉ để lại một con đường dài, ở đó treo một bức cờ quán rượu màu trắng kiểu Nhật, một đứa bé nằm trong lòng mẹ, người phụ nữ đó ngồi bên đường, ngâm nga điệu hát ru.
Khánh Trần không muốn nhận lấy những ký ức này, thế nhưng sau khi kết nối tế bào thần kinh, những luồng ý thức kia không ngừng truyền vào.
Đứa bé dần dần lớn lên trong đầu hắn, Khánh Trần chứng kiến quá trình trưởng thành của đối phương, chứng kiến sau khi tốt nghiệp trung học, đối phương gia nhập vào quân đội.
Chứng kiến đối phương đạt được thành tích xuất sắc trong quân đội liên bang, chứng kiến đối phương tiêm thuốc biến đổi gen, trở thành một chiến sĩ ưu tú dưới trướng tập đoàn Jindai.
Sau đó được một người tên Jindai Yasukawa tuyển vào tổ chức tình báo của tập đoàn Jindai, cuối cùng nhận nhiệm vụ tiến vào Trung Nguyên.
Trong ngọn lửa nội chiến Liên Bang, họ âm thầm vượt qua đường núi, tiến vào Trung Nguyên. Cho tới khi họ tới đây, bắt hết những người nông dân sinh ra ở chốn này lại, giam cầm ở thiết bị thời gian cách đó không xa, chờ đợi.
Những đoạn ngắn ý thức kia điên cuồng bao trùm lấy ký ức quá khứ của Khánh Trần.
Thế nhưng luồng ý thức này đột nhiên phát hiện ra…
Đối với đối phương thì ý thức của mình chỉ như một hạt cát trong biển cả.
Ở một bên các, khi tên sát thủ Jindai kia đứng trong ý thức mênh mông như biển của Khánh Trần thì nhìn thấy một tòa cung điện, đó chính là nơi được Khánh Trần gọi là cung điện ký ức, mỗi một căn phòng đều chứa đựng ký ức được Khánh Trần thu nhận, phân loại ra.
Cung điện kia cao chọc trời, bên trên có vô số cánh cửa.
Trong thời gian ngắn, tên sát thủ kia không thể phân biệt được cánh cửa kia có bao nhiêu cánh cửa.
Hắn vô cùng kinh ngạc, tình hình hiện giờ hoàn toàn khác những điều huấn luyện viên dạy.
Dưới tình hình bình thường, sau khi ý thức bao trùm thì sẽ bao trùm toàn bộ ký ức của đối phương, không thể biết được đối phương đã trải qua chuyện gì, cũng không thể nào nhìn thấy không gian ý thức của đối phương được.