Mãi đến khi chạng vạng tối, họ mới đi ra khỏi dãy núi, vừa bước vào bình nguyên, Khánh Trần đã nhìn thấy những thửa ruộng được sắp xếp gọn gàng ở phía xa.
Đây chính là nơi sản xuất.
Jindai Yunhe không dừng lại mà tiếp tục lôi Khánh Trần đi thẳng về phía cánh đồng lúa, mãi đến khi nhìn thấy những hàng nhà nhấp nhô phía trước, hắn mới dừng lại.
Vừa đến nơi, Jindai Yunhe đã lén lút đi phá hỏng trạm tín hiệu, sau khi phá xong, hắn còn quay sang nói với Khánh Trần:
"Nếu ngươi dám cầu cứu ai ở đây thì chắc chắn tất cả những người dân sống trong khu sản xuất này sẽ phải chôn cùng ngươi."
Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương.
Jindai Yunhe thấy hắn không nói gì thì tiếp tục đi vào nông trường.
Vừa thấy họ xuất hiện, một người đàn ông trung niên mặc áo tơi đã cầm xúng xông ra:
"Ai vậy?"
Jindai Yunhe lấy ra một tờ giấy chứng nhận:
“Ta là thám viên của cơ quan tình báo PCA đang phụ trách áp giải phạm nhân trên hoang dã về kết án, ta muốn tá túc ở đây đêm nay, đến sáng mai ta muốn trưng dụng xe dầu diesel của các ngươi."
Người kia sửng sốt:
"Ném giấy chứng nhận sang đây, còn các ngươi đứng yên ở đấy!"
Jindai Yunhe nhẹ nhàng ném giấy chứng nhận sang bên đó, người đàn ông trung niên kia cầm tờ giấy đọc một lượt, tuy không thấy tờ giấy này có gì bất thường nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:
"Thật xin lỗi, các ngươi chờ một chút, chúng ta phải đi xác minh tin tức đã."
Sau khi nói xong, đối phương lại nói gì đó vào bộ đàm, ngay sau đó, hơn 10 tên sinh sản giả trong nông trường đã lao ra rồi đồng loạt chĩa súng vào Jindai Yunhe.
Ngoài ra, hai bão kim loại cũng bay ra rồi lượn lờ ngay trên đầu họ.
Vì bây giờ chuyện người hoang dã đến cướp các nông trường xảy ra rất thường xuyên nên hầu như nông trường nào cũng tự trang bị vũ khí cho mình, cũng có thể vì họ biết nếu mình không thể đánh thắng người hoang dã thì tất cả công sức của mọi người sẽ tan thành mây khói nên đối phương mới cẩn thận như thế.
Tuy bị mọi người chĩa súng vào người nhưng Jindai Yunhe cũng không nói gì mà chỉ nhướn mày một cái rồi thôi.
Đối phương đi một lúc rồi mới quay lại:
"Có lẽ vì hôm nay tuyêt rơi dày quá nên trạm phát tín hiệu của chúng ta hỏng rồi, không có tín hiệu nên ta không thể tra thông tin của các vị được. Hay là thế này, bây giờ ta sẽ sai người đi sửa trạm phát tín hiệu, khi nào sửa xong, ta phải đi xác minh thân phận của ngươi rồi mới cho ngươi mượn xe được."
Jindai Yunhe nhíu mày lạnh lùng nói:
"Một đám dân thường như các ngươi mà cũng dám chĩa súng vào thám viên của PCA sao, các ngươi chán sống rồi à."
"Xin lỗi trưởng quan, dây là luật của nông trường, ta không thể làm trái được, nếu ta có phạm phải lỗi gì mong ngài bỏ qua cho.”
Sinh sản giả thành khẩn nói.
Jindai Yunhe vừa thoáng nhìn bão kim loại đang bay trên đầu vừa thầm nghĩ, nếu hai bão kim loại này cùng được kích hoạt thì sẽ khá phiền phức, tuy bọn chúng không thể giết chết hắn nhưng nếu bị tấn công ở khoảng cách gần như thế này thì chắc chắn hắn sẽ bị thương.
Hắn nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy trước khi các ngươi sửa xong, chúng ta có thể vào tá túc nhờ một đêm không? Yên tâm, trên người ta có bất kì khẩu súng nào, nếu ngươi không tin thì cứ kiểm tra xem."
Cả đám sinh sản giả quay sang nhìn nhau, một người nói:
“Cho các ngươi vào cũng được, nhưng ngươi nhất định không được làm gì mờ ám, lập tức giơ hai tay lên chỗ ta có thể nhìn thấy."
Jindai Yunhe vừa giơ tay lên đầu vừa thầm nghĩ, đợi đến khi vào được nông trường, chắc chắn hắn sẽ cho những người này biết hậu quả của việc uy hiếp một cao thủ cấp A là như thế nào.
Hắn lôi theo Khánh Trần vào trong.
Mười tên sinh sản giả chia làm hai nhóm, một nhóm đi trước, một nhóm đi sau họ.
Nhưng ngay khi Jindai Yunhe vừa bước qua cổng, cánh cổng bằng hợp kim phía sau lưng hắn tự nhiên đóng sầm lại, sợi dây nối giữa tay hắn và Khánh Trần cũng bị đứt lìa.
Căn nhà phía sau cánh cửa bỗng trở thành một lồng giam để nhốt Jindai Yunhe ở trong.
Phía bên kia, mấy tên sinh sản giả đang vội vàng dẫn Khánh Trần chạy ra bên ngoài.
Một người trong đó nói với Khánh Trần:
"Khánh Trần trưởng quan, chúng ta là người liên lạc của thủ lĩnh ảnh tử, trước khi ngài đến đây, thủ lĩnh ảnh tử đã ra lệnh nếu thấy ngài đến đây thì phải lập tức đưa ngài rời khỏi đây."
Khánh Trần sửng sốt, sao lần này hắn được cứu nhanh vậy nhỉ, hắn còn tưởng phải đợi một thời gian nữa chứ.
Lúc này, trong căn phòng phía bên kia cánh của đã vang lên rất nhiều tiếng súng, nhưng chỉ một lúc sau, tiếng súng đã biến mất, cánh cửa hợp kim bắt đầu rung lắc dữ giội, sau đó những tiếng đập cửa ầm ầm bắt đầu vang lên.
Có vẻ như Jindai Yunhe đã giải quyết xong những người đứng trong phòng nên mới có thời gian đi phá cửa, chỉ vài giây sau, không chỉ cánh cửa mà cả căn phòng cũng bắt đầu rung lắc, lớp tro bụi trên nóc nhà bắt đầu rơi lả tả xuống dưới.