Jindai Yunhe vừa lôi sợi dây vừa bình tĩnh trả lời:
"Nếu xét về khả năng tình báo thì có lẽ Khánh thị chính là gia tộc đứng đầu, tổ chức tình báo của Jindai có là gì đâu, có lẽ vì ngày xưa tổ tiên của ngươi đã chú trọng bồi dưỡng tổ chức tình báo nên các đời thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị mới có quyền hạn lớn như vậy. Ngươi có tư cách gì mà dám chỉ trích tập đoàn chúng ta, thật buồn cười, ngươi nghĩ Khánh thị không làm như vậy ở phương nam sao....À, ta quên mất, một người du hành như ngươi thì làm gì biết về tổ tiên của gia tộc chứ. Nhưng có lẽ sau này ngươi cũng không có cơ hội hiểu nó đâu."
Jindai Yunhe nói tiếp:
"Ngươi có biết sao năm đó Khánh Mục lại bị bắt không, lúc đó hắn lấy tên giả là Trần Thương để xin việc trong Jindai, sau đó hắn đã lợi dụng 7 năm làm việc cho chúng ta để xây dựng một mạng lưới tình báo khổng lồ của riêng mình. Không những thế, điều khiến mọi người bất ngờ nhất là bằng cách nào đó, hắn đã lôi kéo được bí thư Jindai Izumo đến làm việc cho hắn. Ngươi có biết vì sao ta lại biết chuyện này không, vì ta chính là một trong những người phụ trách thẩm vấn hắn năm đó."
Khánh Trần quay sang nhìn đối phương, hắn cũng không ngờ người được Jindai phái đi bắt mình lại chính là một trong những người phụ trách thẩm vấn Khánh Mục năm đó.
Nhắc đến Khánh Mục, giọng điệu của Jindai Yunhe lại lộ ra vẻ khâm phụcc.
Nhưng đối phương càng như vậy, Khánh Trần lại cảng cảm thấy hắn dối trá.
Jindai Yunhe vừa lôi hắn đi vừa bình tĩnh nói:
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, dù sao thì chúng ta cũng là kẻ thù của nhau, nên dù ta có khâm phục hắn đến đâu thì ta vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của mình đối với gia tộc."
Nhưng đúng lúc này, Jindai Yunhe bỗng chạy nhanh về phía trước hơn mười mét khiến sợi dây nối giữa tay hắn và tay Khánh Trần bị kéo căng, cơ thể Khánh Trần cũng bị kéo mạnh về phía trước.
Đôi giày vốn đã không vừa chân lập tức tuột ra ngoài.
Jindai Yunhe không để Khánh Trần quay lại đeo giày mà cứ tiếp tục đi về phía trước, Khánh Trần cũng đành phải bước chân trần theo hắn.
Mỗi bước đi, hơi lạnh từ lớp tuyết lại xông thẳng vào chân hắn.
Jindai Yunhe nói:
"Nói xin tha đi, ta sẽ cho ngươi đeo giày."
Khánh Trần không trả lời mà chậm rãi bước từng bước đi theo hắn.
Có lẽ đối phương định dùng cách này để làm sụp đổ ý chí của hắn, nhưng Khánh Trần không những không thấy khổ sở, mà còn cảm thấy đây chính là một lần tu luyện.
Dù hai chân thâm tím nhưng hắn vẫn không nói bất cứ câu nào.
"Ta muốn đi vệ sinh.”
Khánh Trần nói.
Jindai Yunhe liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới đồng ý.
Khánh Trần ngồi chồm hổm trên mặt đất một lúc, sau đó hắn dùng lá mục và tuyết vệ sinh sạch sẽ rồi mới đứng dậy, cuối cùng hắn lại dùng chân gạt tuyết đắp lên chỗ đó.
Jindai Yunhe vừa thấy hắn làm thế thì lập tức chạy lại gần, sau đó lấy cây bới tuyết ra rồi lật qua lật lại vật bài tiết xem có vật cấm kỵ nào lẫn trong đó không.
Nhưng sau khi tìm một lúc lâu, hắn vẫn chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì cả.
Khánh Trần đứng nhìn hắn, vừa cười vừa nhịn đau nói:
"Không ngờ lại có ngày ta nhìn thấy cảnh cao thủ cấp A của Jindai bới phân tìm đồ, không biết nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào nhỉ."
Jindai Yunhe lạnh lùng nhìn hắn:
"Có phải ngươi giấu vật cấm kỵ ở cánh rừng đó đúng không. Không sao, đợi khi nào tuyết tan, ta sẽ mang người quay lại đó tìm, dù sao thì vật cấm kỵ cũng không có chân, ngươi giấu ở đâu thì nó sẽ ở chỗ đó thôi."
Vừa nói, hắn vừa vung mạnh cổ tay khiến sợi dây nối giữa Khánh Trần và hắn vung lên rồi đập thật mạnh vào khuôn mặt Khánh Trần, một tiếng chát vang lên, trên gương mặt đối phương đã xuất hiện một vệt máu.
Nhưng sau khi sợi dây rơi xuống, Jindai Yunhe mới phát hiện, dù vừa bị đánh một roi nhưng Khánh Trần lại chẳng có bất cứ phản ứng gì cả, thậm chí bây giờ đối phương còn đang cười nhìn hắn.
"Ta khuyên ngươi nên tập trung đi tiếp đi.”
Khánh Trần vừa cười vừa nói:
"Nếu còn không rời khỏi đây ngay thì sớm muộn gì ngươi cũng bị bắt thôi."
Jindai Yunhe nhìn Khánh Trần một lượt rồi lại tiếp tục bước đi, nhưng lần này hắn không đi chậm như trước mà cố ý lôi Khánh Trần đi thật nhanh, mãi đến khi đi được khoảng ba cây số, đối phương mới dần dần đi chậm lại.
Khánh Trần nói:
"Ngươi đang sợ."
Jindai Yunhe cười lạnh:
"Ngươi nghĩ bây giờ ngươi nói như vậy thì có tác dụng gì sao?"
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ngươi đang sợ."