Họ nói vài câu tiếng Nhật, sau khi đợi nước trong chén nguội bớt, tất cả cùng từ từ uống hết chén nước.
Nửa giờ sau, một người bỗng ngã lăn ra đất.
Những người còn lại kinh ngạc quay sang nhìn Jindai Yunhe thì mới phát hiện hắn đang lạnh lùng nhìn họ.
Thùng thùng vài tiếng, cả 6 tên đều ngã lăn ra đất, tất cả đều đã chết.
Khánh Trần sửng sốt, ngay cả hắn cũng không ngờ Jindai Yunhe lại thẳng tay giết 6 người đi theo hắn như vậy.
Nhưng sau khi bất ngờ, hắn cũng hiểu được vì sao đối phương phải làm vậy, xem ra tình cảnh của Jindai Yunhe bây giờ đã rất tệ, nếu không thì hắn đã không phải giết cả 6 người để đề phòng có người làm lộ tung tích của họ.
Lúc này, chỉ cần một người dám phản bội Jindai Yunhe thì chắc chắn hắn sẽ phải chết, nên hắn mới quyết định loại bỏ tất cả những trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra trước khi nó thực sự xảy ra.
Khánh Trần hỏi:
"Ngươi không tin họ sao?"
Jindai Yunhe quay sang nhìn Khánh Trần:
"Trên đời này làm gì có ai có thể khiến ta tin tưởng? Sau khi họ chết, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này thay họ. Nếu ta hoàn thành được nhiệm vụ lần này thì họ cũng có công, Jindai sẽ chăm sóc gia đình của họ thay cho họ, nếu họ còn sống thì chưa chắc gia đình của những người này sẽ được hưởng cuộc sống tốt như thế, ngươi không nghĩ chính họ cũng muốn nhìn thấy cảnh đó sao. Nếu họ đã đồng ý làm việc cho tập đoàn thì hiến dâng tính mạng chính là chuyện đương nhiên."
Khánh Trần sửng sốt, hắn phát hiện biểu cảm trên mặt Jindai Yunhe thản nhiên như thể những lời hắn vừa nói không phải cái cớ che đậy chuyện hắn vừa làm, mà là chuyện tất nhiên hắn phải làm vậy.
Hắn lạnh lùng nói với Jindai Yunhe:
"Giả nhân giả nghĩa. Nếu họ đồng ý hi sinh thì ngươi chỉ cần bảo họ tự sát là được, tại sao phải hạ độc làm gì."
"Đi thôi, ta biết ngươi là người du hành thời gian, còn 21 ngày nữa là đến thời gian xuyên qua, chúng ta nhất định phải về đến phương bắc trước khi ngươi xuyên qua.”
Jindai Yunhe cười nói.
Sau đó, Jindai Yunhe lấp tức kéo Khánh Trần ra khỏi cửa.
Khánh Trần lảo đảo, mỗi lần bước một bước là một lần cơn đau kéo đến, hắn vừa nhìn về phía chân trời vừa thầm nghĩ, có lẽ hắn thật sự không sống sót nổi sau lần này rồi.
Nhưng không sao, cuộc sống mà, đã có ngọt bùi thì tất nhiên phải có đắng chát chứ.
Chẳng phải trước đây hắn từng nếm trải qua rồi sao, chẳng qua là lần này có vẻ đắng chát hơn một chút mà thôi.
…
Rét lạnh.
Từ khi trở thành Kỵ Sĩ, đã rất lâu rồi Khánh Trần chưa cảm thấy rét lạnh như bây giờ.
Khánh Trần biết, với tình trạng thương thế trên người hắn như bây giờ thì có lẽ sức chiến đấu của hắn lúc này còn chưa bằng một tên chiến sĩ gen bình thường.
Nên lúc đi trên đường, dù Khánh Trần có cố gắng chống cự đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ phí công mà thôi, vì sao một kẻ bị thương như hắn sao có thể chống lại một cao thủ cấp A như Jindai Yunhe được.
Đối với 1 cao thủ cấp A, nhấc một người bình thường là chuyện vô cùng dễ dàng, nên nếu Khánh Trần có cố ý không đi thì đối phương chỉ cần buộc một sợi dây lên lớp khóa trên tay hắn, sau đó kéo lê hắn trên mặt đất là xong.
Con đường mà Jindai Yunhe lựa chọn không phải đường chính.
Không những thế, có vẻ hắn rất quen thuộc với con đường này.
Từ khi xuất phát đến giờ, những tuyến đường mà họ đi qua đều hướng về phía bắc.
Đôi khi họ còn đi qua những con đường giữa vách núi chỉ rộng một khoảng nhỏ đủ để hai người cùng đi qua mà thôi.
Vấn đề mấu chốt ở đây là trên con đường mà họ từng đi qua, thậm chí Khánh Trần còn có thể nhìn thấy những cành cây còn tươi rơi trên mặt đất, những gốc cây có vết chặt còn mới.
Đây chính là dấu vết mà những người đốn củi để lại.
Khánh Trần biết, vì tiền lương mà những công nhân làm việc trong các xưởng sản xuất của liên bang rất ít ỏi nên rất nhiều người đã bỏ công việc đó để ra hoang dã làm những việc khác như chăn nuôi, trồng chọt, đốn củi để tự nuôi sống bản thân.
Lâu dần, trong số những người đó, có những người thực sự trở thành người hoang dã, nhưng cũng có những người trở thành sinh sản giả.
Phương pháp kiếm tiền của sinh sản giả là lên núi hái thảo dược hoặc thực vật quý hiếm rồi bán lấy tiền.
Ngoài người hoang dã, những thợ săn hoang dã cũng rất muốn giao dịch với những sinh sản giả này.
Nếu xét theo một khía cạnh nào đó, không phải thợ săn hoang dã nào cũng phải biết đi săn, mà có rất nhiều người trong số họ chỉ là người trung chuyển mà thôi.
Nên rất có thể tuyến đường mà họ đang đi là do những người đó tạo ra.
Tại sao lại không thể chứ.
"Có phải trước đây Jindai đã phái gián điệp đến những vùng hoang dã ở phương nam để tìm ra những con đường bí mật thông đến phương bắc, đợi đến khi nào có chiến tranh, các ngươi sẽ dùng những con đường này để điều người đến tấn công bất ngờ chúng ta đúng không.”
Khánh Trần thở hổn hển nói.
Lớp quần áo mà những tên sát thủ thay cho hắn lúc trước chẳng thể giữ ấm, lại cộng thêm đôi giày không vừa chân nên mỗi lần hắn dẫm lên tuyết, những bông tuyết bên ngoài sẽ lọt vào giày rồi tan thành nước khiến cả người hắn lạnh toát.