Đến tận bây giờ Jindai Yunhe cũng không thể hiểu nổi, tại sao Hỏa Đường lại muốn tìm họ.
Chuyện này khó hiểu đến mức ánh mắt của hắn nhìn Khánh Trần lúc đó không thể bình thường được.
Rõ ràng hắn chỉ bắt một tên tay sai của thủ lĩnh ảnh thôi mà, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Jindai Yunhe cũng bắt đầu nghi ngờ, ngoài những người đó, có phải ngoài kia còn rất nhiều người nữa đang tìm thiếu niên này hay không.
Nghĩ đến đây, Jindai Yunhe lại nói:
"Ngươi có biết tương lai ngươi sẽ như thế nào không, ta sẽ mang ngươi về phương bắc, để ngươi ở trong chuồng heo, ăn thức ăn của heo như Khánh Mục. À, năm đó cấp dưới của Khánh Mục cũng bị bắt nhỉ, chúng ta sẽ bắt cấp dưới của ngươi rồi nhốt họ cạnh chỗ của ngươi, để cho họ xem lãnh đạo của họ sẽ biến thành một con heo như thế nào. Ngươi nghĩ, mấy mánh khóe khiêu khích đó của ngươi có thể khiến chúng ta giao Khánh Mục ra sao, còn lâu, bây giờ ngươi cũng sắp biến thành Khánh Mục tiếp theo rồi, ngươi cảm thấy như thế nào? Thật ra ta cũng chẳng quan tâm bây giờ ngươi có khuất phục không đâu, vì sau khi ngươi bị bắt, chắc chắn sau này mỗi khi nhân viên tình báo của Khánh thị khiêu khích Jindai sẽ nhớ đến hậu quả của mà ngươi sẽ gặp phải, đến lúc đó chắn chắn ý chí của họ sẽ không được như bây giờ đâu."
Khánh Trần không thèm quan tâm đối phương mà bình tĩnh nói:
"Có phải bây giờ ngoài kia đang có rất nhiều người đang tìm ta đúng không, nhiều đến mức ngươi phải đi khiêu khích một tên tù nhân để an ủi bản thân."
Jindai Yunhe híp mắt lại.
Khánh Trần nói:
"Thả ta ra, ta nhất định sẽ tha cho ngươi."
Jindai Yunhe đột nhiên cười nói:
"Thật ra ta cũng không ngờ đến tận bây giờ mà thanh tra Khánh Trần vẫn có thể uy hiếp một cao thủ cấp A. Yên tâm đi, dù ta phải chết thì nhất định ta cũng sẽ giết được ngươi. Tuy chuyện này nghe có vẻ phức tạp nhưng lại rất đơn giản, nếu những người đang tìm ngươi đủ quan tâm ngươi thì ta chỉ cần kề dao lên cổ ngươi là xong, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ thả ta. Cũng như những lần bọn cướp ngân hàng bắt giữ con tin, chúng chỉ có đủ con tin thì chắc chắn cảnh sát sẽ không dám làm gì, ngươi nghĩ những người đang tìm ngươi có dám đánh cược tính mạng của ngươi không? Nếu ngươi là cảnh sát thì ngươi sẽ làm thế nào với mấy tên cướp đó? Có phải ngươi định dùng súng bắn tỉa không, nhưng ngươi quên cao thủ cấp A như chúng ta có giác quan thứ sáu sao."
Đây chính là vấn đề khó giải quyết nhất, chỉ cần Jindai Yunhe không không ngu ngốc, nếu hắn dùng Khánh Trần làm con tin, đến lúc đó dù họ có bị tìm ra thì những người đang tìm hắn cũng không thể cứu được hắn.
Jindai Yunhe cười nói:
"Yên tâm đi, dù thủ lĩnh ảnh tử có đích thân đến đây cứu ngươi thì ta cũng có thể giết ngươi trước khi hắn giết ta."
Khánh Trần nhắm mắt lại, hắn cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa.
Lúc này, Jindai Yunhe lại đổi sang chủ đề khác:
"Không phải ngươi có vật cấm kỵ sao, sao không lấy ra dùng? Hay chúng ta làm một cuộc giao dịch, chỉ cần ngươi đưa vật cấm kị đó cho ta thì ta sẽ không tra tấn ngươi nữa, thế nào, ngươi có muốn giao dịch không?"
Khánh Trần ngẩng lên nhìn đối phương:
"Không phải các ngươi đã thay quần áo cho ta sao, trên người ta có vật cấm kỵ hay không các ngươi phải biết chứ, còn ở đây hỏi ta làm gì."
Jindai Yunhe nghĩ một lúc rồi nói:
"Có phải ngươi nuốt nó vào bụng rồi không?"
"Hay ngươi thử rạch bụng ta ra xem có không?"
Khánh Trần bình thản nói.
Jindai Yunhe lắc đầu:
"Không cần thăm dò, ngươi biết ta sẽ không giết ngươi mà."
Nhưng không giết không có nghĩa là không tra tấn.
Vừa dứt lời, Jindai Yunhe lại ấn thật mạnh xuống vết thương trên người Khánh Trần để dùng đau đớn tàn phá ý chí của hắn.
Có vẻ hắn rất thích tra tấn người khác.
Cho dù Khánh Trần không có bất cứ phản ứng gì.
Lúc này, Khánh Trần bỗng mở mắt ra nói:
"Thật ra trong cơ thể ta có giấu một vật."
Hai mắt Jindai Yunhe lập tức tỏa sáng:
"Là vật cấm kỵ số bao nhiêu?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Không phải vật cấm kỵ, mà là ý chí sắt thép."
"..."
Jindai Yunhe tức giận cười nói:
"Không ngờ đến lúc này rồi mà ngươi còn nói đùa được, được rồi, ta biết thanh tra Khánh Trần có nghị lực rồi. Nhưng không sao, vật cấm kỵ chỉ là phụ thôi, không có cũng không sao, ngươi mới là nhân vật chính chính, yên tâm."
Sau đó hắn quay sang hỏi cấp dưới đã nấu cơm xong chưa.
Jindai Yunhe cầm lấy ấm nước trên bếp rồi rót cho mỗi người một chén:
"Các vị vất vả rồi, xem ra chúng ta còn phải chịu khổ một thời gian nữa mới có thể về phương bắc, bây giờ không có rượu, ta đành dùng nước thay rượu mời các vị một chén trước vậy, khi nào về đến phương bắc, ta sẽ khao mọi người một bữa."
Tất cả bọn thuộc hạ đều cầm chén chờ Jindai Yunhe rót cho từng người.