Nhưng Khánh Trần vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thật ra ý chí của con người không biết phân biệt, dù ngươi kêu một tiếng hay ngươi xin tha thì nó cũng nghĩ là ngươi đã khuất phục mà thôi, nên về cơ bản, hai câu nói này chẳng khác gì nhau cả.
Nếu hắn khuất phục lần này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không thay đổi nhiều.
Nhưng sau vài lần khuất phục như hôm nay, ý chí của hắn sẽ dần sụp đổ.
Cho nên Khánh Trần chắc chắn sẽ không lùi bước.
Jindai Yunhe lập tức nhướn mày:
"Ngươi cứ chống cự đi, nhưng sẽ chẳng có ích gì đâu...Ngươi lại đây, đổi chỗ khác đi, cứ tra tấn đến bao giờ hắn kêu lên thì thôi."
Sau đó hắn lập tức đứng lên, một tên cấp dưới lại thay thế vị trí của hắn.
Vừa ngồi xuống, tên đó đã dùng tay phải nắm thật chặt vào vết thương trên tay Khánh Trần khiến hắn đau đến mức toát một lớp mồ hôi mỏng trên trán, chỉ một lúc sau, cả người hắn đã ướt đẫm.
Chắc chắn đây không phải giả vờ vì cả cơ thể thiếu niên đều đang run rẩy.
Lúc này, Khánh Trần nhắm mắt định vào thế giới của Lấy Đức Phục Người để trốn khỏi cơn đau này.
Nhưng hắn lại không vào được.
Không hiểu sao lúc này Khánh Trần lại nhớ đến buổi tối.
Ngày mà hắn đã leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Đêm đó hắn vừa phải tránh tên của Tào Nguy, vừa phải len lên Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Nhớ lại cảnh hắn đã nhảy qua 1 mét cuối cùng như thế nào.
Nhớ lại cảnh bình minh trên đỉnh núi.
Tên của các vị tiền bối khắc trên đó.
Và bốn chữ vĩnh viễn thiếu niên.
Không hiểu sao, nghĩ đến đây, Khánh Trần lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn sẽ không thể sống sót sau lần này, nhưng sao hắn phải buồn chứ, hoàn cảnh của hắn lúc này có khác gì lúc đó đâu.
Chẳng phải lúc đó hắn cũng không biết mình có chết hay không sao.
Nhưng lúc đó hắn đâu có bỏ cuộc.
Khánh Trần mở mắt nhìn thẳng vào tên sát thủ.
Từ trước đến giờ tên sát thủ này đã từng tra tấn rất nhiều người, trong đó cũng có rất nhiều người cứng đầu, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có ngươi không kêu rên một tiếng như vậy.
Không những thế, hắn còn phát hiện lúc này cơ thể thiếu niên đã không còn run rẩy như trước nữa, ánh măt đối phương cũng trở nên bình tĩnh.
Khánh Trần đột nhiên nói:
"Có phải các ngươi không về được không?"
Jindai Yunhe quay sang nhìn Khánh Trần:
"Ta nghĩ ngươi nên dập tắt hi vọng này đi. Yên tâm, không ai có thể cứu được ngươi đâu."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Các ngươi không đi máy bay tiếp, chứng tỏ đường đến phương bắc đã bị phong tỏa. Căn nhà gỗ này chắc hẳn là một căn nhà tạm trong một lâm trường nào đó, gỗ làm nhà là cây trần bì chứng tỏ các ngươi còn chưa qua được Xuân Lôi Hà."
Xuân Lôi Hà là con sông nằm giữa phía bắc và phía nam liên bang, nên người ta thường dùng nó làm danh giới chia cắt phần đất giữa miền bắc và nam.
Đến mùa xuân, những tảng băng nổi ở phía Tây Bắc sẽ trôi theo dòng sông về phía đông, đến lúc đó, vì lượng nước do băng tan khá lớn nên tốc độ dòng chảy khá cao, những tảng băng sẽ va vào nhau tạo nên nhưng tiếng tách tách, cuối cùng chúng vỡ dần và hòa tan vào nước sông.
Cho nên người ta thường gọi nó là sấm mùa xuân.
Còn cây tần bì là loài cây rất phổ biến ở phía nam Xuân Lôi Hà, nhưng lại rất ít gặp ở phía bắc, không phải phía bắc không có cây tần bì nào nhưng chắc chắn sẽ chẳng có một người đốn củi nào tốn thời gian đi tìm toàn cây tần bì để dựng nhà tạm cả.
Jindai Yunhe cười, hắn vừa ra hiệu dừng lại cho cấp dưới vừa nói với Khánh Trần:
"Không ngờ trong hoàn cảnh này mà thanh tra Khánh Trần vẫn có thể quan sát cẩn thận như vậy, nhưng dù có biết chuyện này thì cũng vô dụng thôi. Cho dù bây giờ ngươi không bị thương thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta được đâu. Đừng nghĩ giết được một tên chiến sĩ gien cấp B là giỏi, ta đã nói rồi, ngươi sẽ không thắng nổi ta đâu."
Thật ra ngay cả Jindai Yunhe cũng rất bất ngờ, vì đúng là khi họ đang định dùng máy bay để rời khỏi Trung Nguyên thì mới phát hiện Lý thị đã đứng ra phong tỏa biên giới phía bắc.
Nghe nói đích thân Lý Trường Thanh đã vứt bỏ mọi chuyện của gia tộc để tìm họ.
Rõ ràng người mà họ bắt là thành viên của Khánh thị mà, tại sao Lý Trường Thanh lại muốn tìm họ?
Nghe nói lúc đó Lý Trường Thanh còn mặc quân trang, mọi người đều nói nếu Lý Trường Thanh đã mặc quân trang thì nhất định không được động đến nàng.
Lúc này, 6 chiếc phi thuyền Giáp cấp của Lý thị đã được điều động đến biên giới phía bắc, không những thế, nghe nói chúng còn được lệnh liên lục dùng rada rà quét khắp biên giới.
Đây cũng là lý do Jindai Yunhe phải ra lệnh bỏ lại máy bay.
Không những thế, họ còn nhận được tin, ngay cả Hỏa Đường cũng ra lệnh cho tất cả những người hoang dã truy tìm tung tích của họ.