Đau đớn.
Vô cùng đau đớn.
Thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được là cơn đau khủng khiếp như bị ai đó đâm hàng nghìn cây kim lên cơ thể, sau đó là cảm giác bỏng dát như có ai đó đang dùng một thanh sắt nung đỏ chạm vào người hắn.
Khánh Trần từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, hắn biết mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát.
Nhưng ngón tay và cổ tay hắn vẫn không thể cử động.
"Tại sao mình lại ở chỗ này? Có phải mình đã được cứu rồi không? Không đúng, mình vẫn chưa được cứu.”
Khánh Trần thầm nghĩ.
Thật ra lúc ở trên máy bay, hắn đã từng tỉnh lại một lần, nhưng hắn có thể chắc chắn nếu hắn đã được cứu thì nhất định nơi mà hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại sẽ không nhìn như thế này.
Hơn nữa, nếu người cứu hắn có thể điều động máy bay thì chắc chắn người đó cũng có khả năng mở khóa cho hắn, mà bây giờ mấy lớp khóa đó vẫn y nguyên như cũ, nên hắn có thể chắc chắn mình chưa được cứu.
Khánh Trần cố nhịn đau nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng rất nhỏ, tất cả bốn bức tường đều làm bằng gỗ nhưng đã khá cũ kĩ.
Trong góc phòng còn đặt một đống củi.
Bên cạnh đống củi là một chiếc bếp lò bằng sắt cũ kĩ vẫn còn đỏ lửa, trên bếp đang đặt một ấm nước màu đen đang phun ra hơi nước.
Thời tiết nơi này không quá lạnh, rõ ràng củi trên bếp lò vừa được thêm nên hắn có thể chắc chắn những người vừa ở đây chỉ mới đi không lâu.
Khánh Trần lặng lẽ cảm nhận thương thế trên người, không biết ai đó đã sơ cứu vết thương cho hắn, lúc này trên người hắn hầu như chỗ nào cũng quấn một lớp băng vải rất dày, bên ngoài lớp băng là bộ quần áo bông cũ kĩ.
Hắn chỉ mới thử cử động nhẹ một cái thôi mà cơn đau khủng khiếp đã kéo đến, bây giờ chính hắn cũng chẳng còn phân biệt được chỗ nào đau, chỗ nào không đau nữa.
Khánh Trần lặng lẽ nhắm mắt lại.
Không hiểu sao, tự nhiên hoàn cảnh lúc này khiến hắn lại nhớ lại những ngày mới xuyên đến ngục giam số 18.
Nhưng Khánh Trần biết, chắc chắn lúc này hắn sẽ không gặp được một người như Lý Thúc Đồng đâu.
Tự nhiên hắn lại nhớ đến một câu mà thủ lĩnh ảnh tử từng nói với hắn.
Các tiền bối của ngươi chỉ có thể giúp ngươi đi qua 599 mét đầu tiên trên Thanh Sơn Tuyệt Bích mà thôi, còn 1 mét cuối cùng, ngươi phải tự mình đi qua.
Khánh Trần không biết liệu mình có thể sống sót sau lần này hay không, nhưng hắn nghĩ đây chính là 1 mét cuối cùng mà đối phương đã nói.
Không ai có thể giúp hắn.
Chỉ có hắn mới giúp được mình thôi.
Một lúc lâu sau.
Tiếng cọt kẹt vang lên.
Có người đẩy cửa vào.
Cánh cửa vừa mở ra, gió lạnh bên ngoài đã lùa vào phòng khiến nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.
Khánh Trần cảm thấy bản thân chưa bao giờ yếu ớt như vậy, yếu đến mức đầu óc của hắn cũng không giữ tỉnh táo nổi nữa.
Cảm giác đau đớn che phủ hoàn toàn đầu óc hắn, khiến nó không thể hoạt động như bình thường được.
Có 7 người vừa bước vào phòng, trước đây hắn đều từng gặp họ, người dẫn đầu chính là Jindai Yunhe, .
Jindai Yunhe vừa bước vào đã hỏi Khánh Trần:
"Tỉnh rồi à? Ngươi không định chạy trốn sau, sao thế, biết mình không thể chạy nên không chạy nữa sao?"
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ta chạy làm gì, các ngươi nghĩ ta không biết các ngươi đứng ngoài đó sao, ta biết các ngươi cố ý rời khỏi đây để dụ ta chạy trốn, nếu ta thật sự chạy trốn thì chắc chắn các ngươi sẽ lại bắt ta, dần dần ý chí của ta sẽ suy sụp, đây chắc hẳn là thứ các ngươi muốn nhìn thấy làm nhỉ. Chắc đây cũng là mánh khóe mà các ngươi thường dùng phải không."
Nếu ngươi đang tuyệt vọng mà có ai đó cho ngươi chút hi vọng thì chắc chắn ngươi sẽ đặt tất cả niềm tin của mình vào nó.
Nhưng nếu hi vọng đó cũng bị phá hủy thì chắc chắn ngươi sẽ suy sụp.
Đây chính là cách mà người ta thường dùng để phá hủy ý chí của một người.
Sau khi bị vạch trần ý đồ, Jindai Yunhe không tức giận mà sai bọn thuộc hạ đi nấu cơm, còn hắn thì ngồi xuống cạnh Khánh Trần rồi cười:
"Không ngờ đến lúc này rồi mà thanh tra khu 1 còn tỉnh táo được vậy."
Sau đó hắn liền đưa tay ấn thật mạnh xuống sườn phải của Khánh Trần, ở đó có một vết thương rất lớn do nanh sói.
Ngay lập tức cả người Khánh Trần cong lại như con tôm, lúc này hắn cảm thấy toàn thân đau rát như có ai đó đang dùng một que sắt nung đỏ đưa qua đưa lại trên người vậy.
Nhưng điều khiến những người ở đây bất ngờ là dù Khánh Trần trông có vẻ rất đau đớn nhưng hắn lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Jindai Yunhe bình tĩnh nói:
"Ngươi đừng cố nhịn làm gì, cứ kêu lên đi, kêu rên vì đau đớn đâu phải hành động bất thường gì. Hừ một tiếng đi, chỉ cần ngươi hừ một tiếng thì ta sẽ tha cho ngươi. Kêu đi, ta đâu bắt ngươi cầu xin tha thứ đâu mà sợ."