Dường như gia tộc Khánh thị còn có kế hoạch khác.
Ảnh tử cười lạnh:
"Ngài thật sự có ý định giao Khánh thị ra à. Nhìn bề ngoài thì có vẻ ngài có ý định này, nhưng thực tế thế nào thật đúng là khó nói."
Hiện tại sở dĩ các phe phái trong Khánh thị rục rịch, muốn nhằm vào Ảnh tử.
Cũng chỉ vì vị gia chủ này trước đó vài ngày đã thuận miệng nói một câu.
"Các ngươi cảm thấy Ảnh tử lần này làm gia chủ thì thế nào."
Chỉ một câu này, liền khơi dậy ngàn cơn sóng.
Những phe phái kia căn bản không có cách nào tiếp nhận viễn cảnh sẽ tiếp tục bị Ảnh tử khống chế, họ không muốn nhìn thấy Ảnh tử leo lên vị trí gia chủ, cho nên mới có những chuyện sau này.
Chỉ có Ảnh tử rất rõ ràng, cho tới bây giờ ông lão này cũng không hề có ý định để hắn làm gia chủ.
Đối phương nói câu kia, chỉ là để thăm dò người trong các phe phái đang suy nghĩ gì, vị gia chủ này muốn dùng những người kia, để ngăn cản hắn.
Ảnh tử không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ông lão hỏi:
"Bây giờ ngươi muốn đi cứu hắn?"
Ảnh tử không nói một lời, thân hình dừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía vị gia chủ Khánh thị này.
Lão giả tiếp tục chậm rãi nói:
"Nếu như ngươi đi cứu hắn bây giờ, vậy hôm nay hắn chịu khổ, bị thương, coi như đều uổng phí. Nhớ kỹ lời ta đã từng nói, người đừng có tình cảm, có tình cảm thì sẽ có sơ hở. Chỉ khi hắn trở thành 'Khánh Mục', mới chính thức có giá trị."
Ảnh tử lạnh lùng nói:
"Đó là cách nhìn của ngài, ta không nghĩ như vậy."
Gia chủ Khánh thị hỏi:
"Không phải ngươi cũng vì giúp hắn thu phục Khánh Nhất, cố ý bán tình báo của hắn đấy sao? Những gì ta đang làm, có chỗ nào khác với ngươi? Ngươi còn hại chết không ít người vô tội."
Ảnh tử bình tĩnh nói:
"Ngài nói vậy nghe cũng có lý đấy, ta chưa từng cảm thấy mình là một người tốt. Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần lưng đeo tội nghiệt xuống Địa Ngục, ngài cũng nên chuẩn bị sẵn đi."
Nói xong, hắn liền quay người rời đi.
Trên điện thoại di động Ảnh tử nhận được một tin nhắn, có người nhắn tới kể rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Trong đó, bao gồm cả tin Khánh Trần mất tích sau khi tử chiến, cùng tin Lý Vân Kính, Hoả Đường truy tra nhưng đã mất đi đầu mối.
Ảnh tử gọi một cuộc điện thoại:
"Khánh Dã, chuyện thứ nhất, mang người phong tỏa tất cả thông đạo đi lên phía Bắc cho ta, đừng để Jindai có cơ hội mang Khánh Trần rời khỏi Trung Nguyên. Chuyện thứ hai, tra cho ta, rốt cuộc là phi thuyền bay nào đang phụ trách tiếp ứng bọn hắn. Chuyện thứ ba, để bộ đội tác chiến Khánh thị bỏ qua Hoả Đường."
"Cuối cùng."
Ảnh tử dừng lại một chút nói:
"Đem chuyện này chuyển cho Lý Trường Thanh, nàng ta đang ở ngay tại chiến trường phương Bắc thành phố số 19, để nàng cũng hỗ trợ tìm kiếm tung tích Khánh Trần."
Từ giờ khắc này, việc Jindai bắt Khánh Trần, tựa như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, không biết đã kích thích thần kinh của bao nhiêu người
…
Ảnh tử nói chuyện điện thoại với Khánh Dã xong.
Thì lẻ loi một mình đi trong bóng đêm ở trang viên Ngân Hạnh, chỉ là, hắn không đi xuống núi, cũng không mở Ám Ảnh Chi Môn ra.
Mà đi thẳng một đường lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi kia không có phong cảnh tuyệt mỹ gì, chỉ có bia mộ của tiền bối Khánh thị.
Trương Dư Ca.
Hứa Man.
Khánh Thận.
La Lam.
Khánh Nghị.
Có người rất quen thuộc, ví dụ như La Lam và Khánh Nghị, hay Hứa Man đều được ghi vào sách giáo khoa lịch sử của mỗi tập đoàn tư bản.
Cũng người thế nhân hoàn toàn không biết, Trương Dư Ca và Khánh Thận, có rất ít người biết họ đã làm gì mà được Khánh thị đặt ở chỗ cao nhất.
Trên bia mộ mỗi người, đều chỉ có một cái tên lẻ loi trơ trọi, còn có một câu nói thật đơn giản.
Vì tập thể vứt bỏ cái tôi.
Một vài người chưa chắc là người Khánh thị, nhưng đều từng vì gia tộc này làm ra những cống hiến vĩ đại.
Tổ tiên đặt bia mộ của những người này trên đỉnh núi, chính là muốn để họ cùng Khánh thị nhìn ngắm nhân gian phồn hoa này.
Ảnh tử ngồi giữa lớp lớp bia mộ, nhìn thành phố số 5 sáng chói dưới núi.
Nhưng hắn cũng không biết nhân gian náo nhiệt này, có phải thứ các tiền bối muốn hay không, hay nó mới chính là thứ các tiền bối phỉ nhổ.
Thứ gì chống đỡ cả một gia tộc?
Nếu Lý thị dùng trật tự nội bộ, vậy thứ Khánh thị dùng chính là phong cách đối ngoại tàn nhẫn.
Nhiều đời gia chủ đản sinh trong cuộc chiến Ảnh tử, tất nhiên là một trong những nhân vật tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
Người như vậy, mới có thể dẫn dắt gia tộc sinh tồn trong thế giới hung ác này.
Khánh thị tôn thờ một đạo lý, người lợi hại nhất, nhất định phải đi ra từ đấu tranh.
Ảnh tử của mỗi một thời đại, sẽ kéo theo cái “chết” của tám tên dự tuyển Ảnh tử khác.
Cái “chết” này không hẳn là tử vong, cũng có thể là sau khi gặp khó khăn thì không gượng dậy nổi, không còn hùng tâm tráng chí.