Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1254: Một Đời Kiêu Hùng




Nhưng một người sống sót kia, người thắng cuộc sau cùng, có xác suất cao sẽ trở thành một đời kiêu hùng.

Thời đại này cần người như vậy, không phải sao?

Ảnh tử cũng nghĩ như vậy, hắn chưa từng dao động.

Chỉ là hôm nay hắn cảm thấy hơi trống vắng.

"Ngắm đủ rồi."

Ảnh tử đứng dậy nhìn thành phố số 5 dưới núi, sau đó mở ra Ám Ảnh Chi Môn, trở lại ngục giam bí mật.

Bọn thuộc hạ thấy hắn trở về, liền cúi đầu:

"Ông chủ, lần này là chúng ta làm việc thất trách."

Nhưng Ảnh tử cũng không tức giận như lúc rời đi, hắn lại cười nói:

"Chuyện này thì liên quan gì đến các ngươi?"

Bọn thuộc hạ nhìn nhau, không biết những lời này là có ý gì.

Ảnh tử vừa cười vừa nói:

"Gia chủ yên lặng hai năm, lần đầu tiên ra tay lại mạnh mẽ như thế, chúng ta thua trận một lần không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Ảnh tử thấy mọi người không nói gì, biết họ nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không giải thích gì thêm.

Hắn thật sự nghĩ như vậy.

Hắn đúng là một vị Ảnh tử lợi hại, nhưng không phải vị gia chủ kia cũng từng là Ảnh tử sao.

Mà đối phương không chỉ chém giết phá vây lao ra từ trong cuộc chiến Ảnh tử, ở cuộc chiến giữa các Ảnh tử, cuối cùng còn lấy được quyền hành của Khánh thị.

Nhân vật như vậy, thời gian qua đi hai năm, tại thời khắc quan trọng nhất, dùng kỹ xảo khó lường nhất, để đạt được kết quả mà mình cần.

Ai có thể chống đỡ được?

Cho nên Ảnh tử cũng không cảm thấy có gì để chán nản, hối hận, dù hắn và Khánh Trần có thông minh thế nào, cũng không phòng được khi người lợi hại nhất Khánh thị xuất thủ.

"Ông chủ, bây giờ làm thế nào, chúng ta nghĩ cách cứu viện Khánh Trần sao?"

Một tên cấp dưới hỏi.

Ảnh tử lắc đầu:

"Chuyện nghĩ cách cứu viện Khánh Trần, có Diêm Xuân Mễ và Khánh Dã đang làm, nếu họ cũng tìm không thấy, vậy chúng ta đi cũng vô dụng thôi."

Hắn tín nhiệm năng lực của Diêm Xuân Mễ và Khánh Dã, tuyệt đối tín nhiệm.

Ảnh tử nhìn về phía đám thuộc hạ:

"Lý Trường Thanh hẳn là cũng đã nhận được tin tức, nàng ta ở phương Bắc càng thuận tiện hơn chúng ta. Trước hết, chúng ta giết vài người giải buồn đi, vừa vặn vườn trà của ta cũng cần phân bón mới."

Vừa vào đêm, Mật Điệp ti dưới trướng Ảnh tử như một quái vật khổng lồ vốn ngủ say, đột nhiên bị đánh thức.

Trong 12 thành phố phương Nam, các phe phái trong nội bộ Khánh thị bắt đầu bị càn quét.

Trong vòng một đêm, hệ thống tình báo bí mật xử tử 219 người, đều là nội ứng nằm vùng của các phe phái Khánh thị cài vào trong hệ thống tình báo.

Cho đến giờ phút này, rất nhiều đại lão Khánh thị mới hiểu được, hoá ra cái họ gọi là kỹ thuật ẩn nấp, kỳ thật đều không thoát khỏi Ảnh tử.

Trước đó hắn không hề động đến những người này, chẳng qua là cảm thấy không cần động đến mà thôi.

Không chỉ như vậy, trong vòng một đêm, Ảnh tử còn quét sạch 21 trạm tình báo của Jindai ở phương Nam.

Thành viên tình báo Jindai PCA khu 1, tất cả đều chết ở trong nhà.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Ảnh tử điên rồi, sau thời gian ngưng chiến nửa tháng, dường như lại muốn phát động chiến tranh liên bang lần nữa.

Loại hành vi này, rất thiếu trí tuệ chính trị cần thiết, cũng rất thiếu lý trí.

Thẳng đến rạng sáng, Ảnh tử gọi điện thoại cho Khánh Dã:

"Tìm ra đầu mối chưa."

Khánh Dã đáp lại:

"Ông chủ, ta và Diêm Xuân Mễ đã nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng trước mắt hành động quá vội vàng, vẫn không thể nào tìm được manh mối, đối phương chuẩn bị...vô cùng đầy đủ."

"Khẳng định đầy đủ, dù sao cao thủ cấp A tự mình xuất thủ. Nếu hắn muốn sống trở lại phương Bắc, đương nhiên là phải chuẩn bị đầy đủ một chút."

Ảnh tử bình tĩnh nói.

"Ông chủ, nghe nói ngài đại khai sát giới trong thành phố rồi?"

Khánh Dã cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Ừm."

Ảnh tử đáp lại.

Khánh Dã nói thầm:

"Ngài làm như thế, có hơi mất lý trí. Chẳng phải có một số người, chúng ta muốn giữ lại thả dây dài câu cá lớn sao? Mà ngài không sợ họ tính hết sổ sách lên người Khánh Trần à?"

Ảnh tử bình tĩnh nói:

"Lúc này, đã không thể tránh khỏi việc phải để Khánh Trần chịu khổ rồi. Muốn hắn sống sót, thì ta phải chứng minh với bên ngoài hắn rất quan trọng. Có như vậy, Jindai mới giữ hắn lại, để hắn sống thật tốt. Nếu không, Jindai lấy cái gì để bàn điều kiện với ta?"

Người Khánh thị đều rất điên cuồng.

Gia chủ và Ảnh tử đều thuộc nhóm điên cuồng nhất kia.

Người trước thì muốn dùng thủ đoạn cực đoan cho Khánh Trần một thân phận nắm quyền lực thật hợp lý.