"Là ngài cho người tiết lộ tình báo của Khánh Trần."
Ảnh tử hỏi thẳng vào vấn đề.
Kỳ thật, khi hắn nhận được điện thoại của Diêm Xuân Mễ, biết được những tin tức kia, Ảnh tử đã rất rõ ràng, rốt cuộc là ai đang thao túng tất cả mọi chuyện.
Với Ảnh tử mà nói, có thể dưới tình huống hắn không hề hay biết, xếp nội ứng vào bên cạnh hắn, lại bán đứng hắn ở thời khắc mấu chốt nhất, chỉ có một người, đó chính là gia chủ Khánh thị.
Ảnh tử chưa bao giờ hoài nghi người khác ngoại trừ gia chủ Khánh thị.
Nếu như các thế lực khác có thể làm được việc này, vậy hắn cũng không cần làm chức Ảnh tử nữa, chỉ sợ sớm muộn gì Khánh thị cũng bị người ta nuốt trọn.
Đây là một loại tự tin.
Chỉ có người như gia chủ Khánh thị, quyền lực hoàn toàn áp đảo hắn, mới có thể làm đến mức này.
Người trong hệ thống tình báo, có người trung với Ảnh tử, có người trung với Khánh thị, hai loại người này khác biệt rất xa.
Cho nên hắn nói với cấp dưới, ta biết người tiết lộ bí mật ở ngay trong mấy người các ngươi, nhưng không sao.
Bởi vì, nếu như Khánh thị nhất định phải chọn một người đại diện cho cả gia tộc và tập đoàn tư bản mà nói, người này tuyệt đối không phải là Ảnh tử hắn, mà là gia chủ.
Vì gia chủ phản bội Ảnh tử có lỗi không? Không có.
Ông lão kia mới là người quyết định chân chính của gia tộc, ý chí của tất cả mọi người, bao gồm cả ý chí của Ảnh tử, đều phải phục vụ cho hắn.
Gia chủ Khánh thị cũng không quay đầu lại nói:
"Là ta."
"Vì sao?"
Ảnh tử lạnh lùng hỏi.
Gia chủ Khánh thị hỏi lại:
"Là vì ngươi sắp chết, cho nên trước khi chết trở nên nhân từ hơn, mới có thể làm việc dây dưa dài dòng như vậy, phải không?"
"Ý ngài là sao?"
Ảnh tử hỏi.
"Ngươi để hắn đi đón Khánh Mục về nhà, dùng việc này thu mua lòng người trong hệ thống tình báo Khánh thị."
Gia chủ Khánh thị chậm rãi nói.
"Không sai, việc này có gì xung đột với ý chí của ngài sao, đây không phải là điều ngài muốn thấy sao?"
Ảnh tử hỏi.
"Không có gì xung đột, nhưng ngươi quá nhân từ."
Từ đầu đến cuối, gia chủ Khánh thị vẫn quay lưng về phía Ảnh tử:
"Tiếp Khánh Mục về nhà, nhiều nhất chỉ là thu hoạch được một chút lòng cảm tạ, khâm phục của nhân viên tình báo. Nhưng nếu ngươi muốn hắn nhanh chóng tiếp nhận hệ thống tình báo, hoặc là đi đến vị trí cao hơn nữa, đã làm thì phải làm tàn nhẫn hơn một chút."
Ảnh tử trầm giọng nói:
"Ngài muốn hắn trở thành Khánh Mục thứ hai, một Khánh Mục còn sống trở về Khánh thị, đủ để thống lĩnh, chấn nhiếp tất cả nhân viên tình báo."
Ảnh tử đã hiểu, rốt cuộc vị gia chủ Khánh thị này muốn làm gì.
Ảnh tử đã hiểu một cách triệt để.
Lần này người động thủ là gia tộc Jindai.
Không biết gia chủ Khánh thị đã thông qua con đường nào, đưa tin tức của Khánh Trần cho Jindai!
Mà sau khi Jindai đạt được thông tin tình báo về Khánh Trần, liền muốn tìm một 'Khánh Mục' mới.
Nếu Khánh thị bắt người của Jindai để đổi lấy Khánh Mục, vậy bọn họ sẽ tìm một vật thay thế mới.
Jindai cũng là tập đoàn tư bản, sao bọn chúng có thể để mặc người khác khiêu khích, mà vẫn không phản kích?
Những phiền phức và sỉ nhục Khánh Trần mang tới cho chúng, đã đủ nhiều, cho nên lần này Jindai lợi dụng một kích lôi đình này, triệt để bóp chết uy hiếp có khả năng trưởng thành này từ trong trứng nước.
Jindai phải đối đãi với hắn giống như Khánh Mục, cho Khánh Trần vô tận khuất nhục, dùng điều đó để nói cho toàn bộ liên bang biết hậu quả của việc khiêu khích Jindai.
Mà theo cách nhìn của gia chủ Khánh thị.
Một người tiếp Khánh Mục về nhà, chẳng qua chỉ là một vị công thần, mặc dù mọi người sẽ khâm phục hắn, nhưng phần tư lịch này còn chưa đủ để Khánh Trần nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn.
Nhưng nếu như là một 'Khánh Mục' còn sống, lại thanh tỉnh trở về phương Nam, như vậy uy vọng cùng quyền hành sẽ hoàn toàn khác biệt.
Người đón Khánh Mục về nhà, cùng bản thân 'Khánh Mục', hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
"Xem ra, thời gian của ngài và ta cũng không nhiều, cho nên mới muốn dùng phương thuốc độc địa này."
Ảnh tử bình tĩnh nói.
Ông lão từ chối cho ý kiến, không trả lời.
Nhưng Ảnh tử vẫn không hiểu:
"Ngài không sợ hắn chết ở phương Bắc? Hoặc là bị người ta dùng phương pháp tiếp nhận tế bào thần kinh đổi một linh hồn khác?"
Gia chủ Khánh thị bình tĩnh trả lời:
"Trên đời này còn chưa có người có thể sử dụng loại thủ đoạn này để thay thế hắn, chuyện này, hơn mười năm trước ngươi ta đã biết. Ngay cả Khánh Mục Jindai còn thay thế không được, thì làm sao thay thế hắn?"
"Vậy nếu như hắn chết ở phương Bắc thì sao?"
Ảnh tử trầm giọng hỏi.
"Ngươi quả nhiên đã mềm lòng hơn."
Gia chủ Khánh thị bình tĩnh nói:
"Với ta mà nói, đó không phải là vấn đề gì lớn. Hiện tại, vấn đề khiến ta càng sầu lo hơn là, các ngươi đều mềm lòng như vậy, nếu như giao cơ nghiệp Khánh thị vào tay của các ngươi thì liệu nó có sụp đổ không?"