Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1251: Gia Chủ Và Ảnh Tử 1




Đám dân lưu vong đều ngẩn người, đến lúc này chúng mới biết, hoá ra người trốn đến trấn này cũng không phải bé thỏ trắng gặp rủi ro gì, mà là một con hổ cái!

Đám dân lưu vong muốn chạy, tránh xa sát tinh vừa mới xông vào trấn một chút, kết quả còn chưa chạy được hai bước, liền bị Diêm Xuân Mễ đuổi theo, đánh ngã trên mặt đất.

Diêm Xuân Mễ dùng chân giẫm trên mặt một kẻ lưu vong, bình tĩnh hỏi:

"Ta hỏi, trong trấn nhỏ này, ai có điện thoại vệ tinh. Cho các ngươi thời gian 3 giây."

Nàng đã mất kiên nhẫn, một ông chủ lợi hại vừa mới tới, mình còn định ôm đùi trở thành đại nhân vật Khánh thị, kết quả ông chủ mới này liền bị người ta trăm phương ngàn kế truy sát.

Loại thời điểm này, ai chậm trễ thời gian của nàng, đều phải trả giá đắt.

"Khách sạn Trường Sinh!”

Một kẻ lưu vong nói:

"Khách sạn Trường Sinh là nơi thường giao dịch thông tin tình báo, họ muốn truyền thông tin tình báo đi, nhất định sẽ có điện thoại vệ tinh!"

Diêm Xuân Mễ đi về hướng khách sạn Trường Sinh, nhất thời trong khách sạn gà bay chó sủa.

Sau mười phút, Diêm Xuân Mễ cầm một bộ điện thoại vệ tinh mã hóa gọi cho Ảnh tử, điện thoại nhanh chóng kết nối:

"Boss, ông chủ của ta mới bị một tên cao thủ cấp A truy sát, đối phương biết hắn che giấu thân phận, mục tiêu vô cùng chính xác. Hiện tại ta không xác định ông chủ mới còn sống hay không, nhưng dữ nhiều lành ít."

Câu nói này rất ngắn gọn, nhưng đã có đầy đủ tin tức.

Ý nàng rất rõ ràng, chính là muốn nói cho Ảnh tử, bên cạnh hắn có nội ứng.

Người có thể xếp nội ứng vào bên cạnh Ảnh tử, nhất định là một vị đại nhân vật chân chính nào đó.

Ảnh tử:

"Đã biết, số hiệu hành động 8271, ta cho ngươi đặc quyền, cho phép ngươi điều động gián điệp bí mật trong trấn."

Nói xong, Ảnh tử cúp điện thoại.

Hắn mặt không thay đổi nhìn về phía sau lưng, có hơn 40 tên sát thủ bị treo trên giá hành hình, đều là sát thủ bắt về từ ven hồ.

Ảnh tử bình tĩnh nói:

"Giết hết đi, ta lười thẩm vấn."

Người bên cạnh Ảnh tử đều nhận ra, ông chủ nhà mình đang tức giận.

Từng người cấp dưới sau lưng Ảnh tử tiến lên giết chết tù phạm trên giá hành hình.

Đây đều là những kẻ hắn lấy Khánh Trần làm mồi dụ, câu được ở ven hồ.

Bây giờ, hắn đã mất đi hứng thú tìm kiếm kẻ đầu têu đứng sau những người này.

Từ góc nhìn của Ảnh tử, người có thể chỉ huy những người này, đơn giản cũng chỉ có vài người.

Nếu những người này quá kín miệng, vậy thì cứ xem tất cả những người có khả năng là người phía sau màn kia, thành kẻ địch giả tưởng là được.

Không buông tha cho bất kỳ ai.

Nhưng việc Khánh Trần bị bắt lần này thì khác.

Kẻ chủ mưu sau màn sai sử đám Chu đạo diễn ở ven hồ, còn chưa có bản lãnh lớn như vậy.

Ảnh tử rất rõ ràng, rốt cuộc là ai có năng lực xếp nội ứng vào bên cạnh hắn.

Người như vậy, lại chỉ có một.

Ảnh tử rửa tay trong bồn rửa bên cạnh giá hành hình, tẩy sạch vết máu trên tay.

Cấp dưới bên cạnh hắn, thần sắc ai nấy đều nghiêm túc.

Lúc này, họ đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Ảnh tử hời hợt nói với mấy vị cấp dưới:

"Trong mấy người các ngươi, có người tiết lộ bí mật."

Thần sắc bọn thuộc hạ tái đi, họ biết rất rõ hậu quả phản bội Ảnh tử nghiêm trọng đến mức nào.

Mà đây chính là Ảnh tử.

Bên cạnh Ảnh tử lại xuất hiện nội ứng, đây là một việc vô cùng nghiêm trọng.

Ảnh tử tiếp tục nói:

"Nhưng không sao, ta biết ngươi đang làm việc cho ai."

Chu đạo diễn ở trên giá hành hình, nhìn đồng đội lần lượt chết đi, hắn hốt hoảng nói:

"Ta nói, chỉ cần ngài thả ta ra, ta sẽ nói hết những gì ta biết cho ngài."

Ảnh tử quay đầu nhìn hắn:

"Bây giờ ta không muốn nghe."

Nói xong, hắn tạo ra Ám Ảnh Chi Môn, cũng không quay đầu lại đi mất.

Cho đến giờ phút này, Chu đạo diễn mới hiểu được hoá ra đây không phải thủ đoạn tra tấn gì, Ảnh tử thật sự không còn kiên nhẫn nữa!

Sau một khắc, Ảnh tử đã đi tới trang viên Ngân Hạnh của Khánh thị ở thành phố số 5.

Trong trang viên giữa lưng núi này vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, giống như là một dãy cung điện trên trời cao.

Những dãy đèn màu xanh tím chói lọi, phủ lên mái hiên, hiên nhà, vách tường một vầng sáng như mộng ảo.

Ảnh tử tiến lên mười bậc một, tôi tớ và gián điệp trên đường nhìn thấy là hắn, nhao nhao tránh ra.

Mọi người đều cung kính cúi thấp đầu, đứng hai bên con đường.

Bọn hắn nhận ra, vị Ảnh tử rất ít xuất hiện trong trang viên Ngân Hạnh kia, đột nhiên trở về, nhất định đã có đại sự phát sinh.

Ảnh tử đi thẳng đến chỗ cao nhất, nơi đó có một tòa nhà nằm lẻ loi.

Trong cả trang viên Ngân Hạnh này, cũng chỉ có một tòa nhà này là u ám, không có ánh đèn gì.

Ảnh tử đi vào trước cửa, cũng không chào hỏi gì liền đẩy cửa lớn ra, đứng ngay cửa ra vào.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cánh cửa rộng mở, chiếu vào trong toà lầu mờ tối.

Lúc này, đang có một ông lão búi tóc ngồi xếp bằng trên tấm đệm cói, hắn đưa lưng ra ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích giống như một cái chuông đồng.

"Làm Ảnh tử lâu, cũng quên mất quy củ rồi sao. Tại Khánh thị, quyền lực của gia chủ vẫn ở trên Ảnh tử, cho nên lúc ngươi vào cửa, hẳn là phải gõ cửa trước, ta đồng ý ngươi mới được đi vào."

Ông lão chậm rãi, nhẹ nhàng nói.