Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1250: Thần Nữ Cứu Viện 2




Nếu như ở trong lễ cắt sừng, Thần Nữ có thể giết chết đại nhân vật quan trọng ở liên bang, chính là loại người mà mọi người đều biết, sau khi trở lại núi tuyết sẽ rất có thể diện.

Mà Người dự tuyển Ảnh tử không thể nghi ngờ là rất phù hợp với cái tiêu chuẩn này.

Trên hoang dã, trong liên bang, thế lực dám động thủ với Người dự tuyển Ảnh tử không nhiều, loại 'Dã nhân' không hiểu quy tắc là cái quái gì như người Hoả Đường, có thể tính là một trong số đó.

Dù sao liên bang cũng không có khả năng phái bộ đội đến Đại Tuyết sơn, vây quét bọn họ.

Lúc này, Tần Dĩ Dĩ lại lắc đầu, nàng men theo dấu chân đàn sói rời đi, tiến thẳng một đường về hướng Bắc:

“Ta không để ý Lễ cắt sừng có thể diện hay không, ta chỉ muốn cứu hắn. Đại trưởng lão, ta cũng sẽ không nói cái gì mà một mình truy kích nữa, ngươi giúp ta đi, về sau ta sẽ ngoan ngoãn về Hoả Đường làm Thần Nữ."

Đại trưởng lão hỏi:

"Ngươi và thằng nhóc kia...."

Tần Dĩ Dĩ lắc đầu:

"Ta chỉ thích hắn, muốn cứu hắn."

Trong thế giới của người trưởng thành, mọi người đều phải khắc chế.

Dù ở thế giới trong hay thế giới ngoài, trong những người Khánh Trần gặp, chỉ có duy nhất Tần Dĩ Dĩ vĩnh viễn luôn dốc hết ruột gan, thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Khánh Trần, nàng dám một mình bôn ba đến Đại Tuyết sơn.

Khi Hoả Đường tìm thấy nàng trong núi tuyết, nàng đã hạ đường huyết, thiếu chút nữa chết đói trong núi tuyết sâu 100 000 mét kia.

Có lẽ là không biết lượng sức, có lẽ là sốc nổi, có lẽ nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng đối với nàng mà nói tất cả đều rất đơn giản, không pha lẫn với bất kỳ lợi ích hay mưu toan nào.

Đại trưởng lão đi theo phía sau nàng, tức đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên:

"Nghiệp chướng, cứu hắn làm gì! Hoả Đường chúng ta nhiều con trai như vậy!"

Lúc nói chuyện, dây chuyền khớp xương trên cổ Đại trưởng lão lúc ẩn lúc hiện, nhìn cáu kỉnh dị thường.

Thánh Nữ Hoả Đường lại tốn sức đi cứu một Kỵ Sĩ, chuyện này là sao?!

Lúc này, Lý Khác nhìn về phía Lý Vân Kính.

Lại nghe Lý Vân Kính lắc đầu nói:

"Không cần ngươi mở miệng ta cũng sẽ đi tìm hắn, có lẽ những người này còn chưa đi xa, nói không chừng có thể cứu được Khánh Trần."

Lý Vân Kính sẽ không giúp Khánh Nhất tham dự cuộc chiến Ảnh tử, nhưng Khánh Trần đã giúp lão gia Lý Tu Duệ hoàn thành nguyện vọng lúc lâm chung, hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu.

Nói xong, hắn cũng đuổi theo về hướng Bắc.

Chỉ kỳ quái là, dấu chân đàn sói sau khi chạy hết tốc lực về phương Bắc mười cây số, lại đột nhiên rẽ về hướng Tây.

Đám người Lý Vân Kính lại đuổi về hướng Tây, lúc chạng vạng tối mới phát hiện trong một sơn cốc, tất cả sói hoang lại nhảy xuống sườn đồi, tự kết liễu.

Không có Khánh Trần, không có tung tích của con người.

Người bắt đi Khánh Trần, và cả Khánh Trần, đều tiêu thất vào hư không.

Lý Vân Kính nhíu mày:

"Có phi thuyền bay tiếp ứng giữa đường, đón người đi rồi."

Trong lòng Khánh Nhất nổi lên dự cảm bất tường, tốc độ phi hành của phi thuyền bay ở trên không vực cực nhanh, những người ở dưới mặt đất như họ, tuyệt đối không thể đuổi kịp.

Càng mấu chốt hơn là, một khi đối phương cưỡi phi thuyền bay rời đi, thì có nghĩa rằng họ sẽ rất khó tìm được manh mối của đối phương.

Những người này phí hết tâm tư bắt Khánh Trần mang đi, rốt cuộc là vì cái gì?!

Lúc đầu Khánh Nhất tưởng có người muốn giết chết Khánh Trần, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải.

Vì sao không giết Khánh Trần, đây là nghi hoặc trong lòng rất nhiều người.

....

Diêm Xuân Mễ giữ vững tiết tấu tốt nhất của mình, chạy hết tốc lực hơn một trăm cây số trên cánh đồng tuyết.

Đợi cho nàng nhìn thấy toà trấn nhỏ phía xa kia, đã là đêm khuya.

Vị nữ minh tinh hạng ba này chưa từng chật vật như vậy, tóc tai rối bời rũ hai bên mặt, cũng không đoái hoài tới việc chỉnh lý.

Trấn nhỏ vẫn náo nhiệt như cũ, trong trấn còn có thể nghe được tiếng hò hét của đám con bạc.

Người sinh hoạt ở đây, đều là kẻ lưu vong trong liên bang, có lẽ một ngày nào đó liên bang sẽ không tiếp tục dung túng cho trấn nhỏ này tồn tại, bọn chúng sẽ chết.

Cho nên, mọi người sinh hoạt không có chút kiêng kỵ nào, hôm nay có rượu hôm nay say.

Diêm Xuân Mễ nhanh chóng đi vào trấn nhỏ, nàng giữ chặt một người đàn ông, lạnh giọng hỏi:

"Ở trấn này, ai có điện thoại vệ tinh?"

Nơi này không có sóng, nếu muốn liên lạc với thế giới bên ngoài nhất định phải sử dụng điện thoại vệ tinh.

Nàng biết rõ nơi này có không ít người nằm vùng của các thế lực lớn, mua bán tình báo, cho nên nhất định có thể tìm được điện thoại vệ tinh.

Chỉ là, những kẻ lưu vong kia thấy Diêm Xuân Mễ liền vui vẻ:

"Ái chà, lại có nạn dân chạy trốn tới nơi này. Làm sao thế, muốn dùng điện thoại vệ tinh liên hệ người tới cứu ngươi sao, ngươi gọi ta một tiếng anh, ta sẽ nói cho ngươi biết ai có điện thoại vệ tinh."

Rắc.

Diêm Xuân Mễ bẻ gãy cổ đối phương, lại nhìn về phía người kế tiếp:

"Ai có điện thoại vệ tinh?"