Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1249: Thần Nữ Cứu Viện 1




Có điều, Khánh Nhất cũng không kịp hưởng thụ niềm vui trùng phùng sau một thời gian xa cách, hắn lo lắng nói:

"Nhanh! Vân Kính tiên sinh, tiên sinh bị đuổi giết chạy vào mảnh rừng tuyết phía Bắc kia, hắn đang gặp nguy hiểm!"

Lý Khác vô thức nhìn về phía Lý Vân Kính, mặt lộ vẻ cầu xin.

Hắn biết rõ, loại tình huống này nếu chỉ có hắn và Khánh Nhất, khẳng định không cứu được Khánh Trần, nhất định phải có Lý Vân Kính xuất thủ.

Lý Vân Kính nhíu mày, lần đầu tiên hắn thấy Lý Khác như vậy, thiếu niên tên Khánh Trần kia, nhất định có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lý Khác.

Hắn bỏ lại mọi người, dẫn đầu đạp tuyết chạy thẳng về rừng tuyết phía Bắc.

Lúc thân ảnh nhanh như chớp giật kia hành động, tuyết đọng bị gạt ra như sóng vỗ.

Khánh Nhất an tâm hơn một chút, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, sau khi mình hô xong. Không chỉ mình Lý Vân Kính chạy về phía rừng tuyết, lại còn có Đại trưởng lão Hoả Đường cùng thiếu nữ kia!

Chuyện gì thế này, những người này đi theo làm gì?

Lý Khác lôi kéo Khánh Nhất đuổi theo.

"Sao các ngươi lại tới đây?”

Khánh Nhất vừa chạy vừa nghi ngờ nói:

"Hình như lúc ngươi gọi điện thoại, ngươi vẫn còn ở Tây Nam. Lúc ấy ngươi nói không có cách nào tới, mà cũng không thể giúp ta...."

Lý Khác nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói với Khánh Nhất:

"Sau khi nói chuyện điện thoại với ngươi xong, ta cùng Kính thúc gặp Hoả Đường trên vùng hoang dã Tây Nam, Thần Nữ của họ đang hoàn thành lễ cắt sừng, muốn tới giết ta."

"Hả?”

Khánh Nhất sửng sốt:

"Vậy sao ngươi còn đi chung với bọn họ?"

Lý Khác thấp giọng nói:

"Vị Thần Nữ kia...hình như có quan hệ tốt với tiên sinh."

"Cái gì?”

Khánh Nhất giật mình.

Lý Khác nói tiếp:

"Sau khi nàng đoán được ta là đồ đệ của tiên sinh, đã đưa ta rất nhiều táo, còn có thịt Thần Ngưu ở Đại Tuyết sơn. Sau đó ta nói tiên sinh ủng hộ ngươi tham dự cuộc chiến Ảnh tử. Liền hỏi bọn hắn, không phải họ đang hoàn thành lễ cắt sừng sao, có muốn giết một người dự tuyển Ảnh tử để hoàn thành lễ cắt sừng không, như vậy hẳn là phù hợp với thể diện của Thần Nữ."

Khánh Nhất: "...."

Lý Vân Kính sẽ không giúp Khánh Nhất làm bất cứ chuyện gì trong cuộc chiến Ảnh tử, bởi vì Lý Vân Kính căn bản không thèm để ý những chuyện này. Hắn chỉ muốn trông nom Lý Khác khoẻ mạnh trưởng thành.

Nhưng mà, không phải Hoả Đường cần giết đại nhân vật của một tập đoàn tư bản sao?

Người dự tuyển Ảnh tử, chẳng phải cũng là đại nhân vật của tập đoàn tư bản đấy sao?

Lý Khác nói tiếp:

"Lúc đầu Đại trưởng lão Hoả Đường không đồng ý, nói là đối với họ, Trung Nguyên vẫn rất nguy hiểm. Nếu thật sự có người động đến họ, muốn rời đi sẽ rất phí sức. Nhưng Kính thúc hứa hẹn, lần này Lý thị sẽ không động đến bọn họ. Mà ta còn nói với chị gái Thần Nữ kia, tiên sinh rất ưa thích người học sinh này, nàng liền mang theo người của Hoả Đường tới."

Khánh Nhất hiểu ra, thì ra người Hoả Đường đến Trung Nguyên là bị Lý Khác lừa gạt!

Để Hoả Đường, thế lực bắn đại bác cũng không tới này, đến giúp chính mình thanh trừ đối thủ trong cuộc chiến Ảnh tử.

Đây chính là Kỵ Sĩ à....

Nhưng bây giờ còn không phải lúc Khánh Nhất vui mừng, hắn chỉ muốn biết liệu lúc này tiên sinh có bình yên vô sự.

Đám người rầm rộ xông vào rừng tuyết.

Nhưng bọn hắn chỉ nhìn thấy thi thể sói hoang rải rác.

Mọi người đi theo dấu chân của đàn sói, đuổi theo vào sâu trong khu rừng, cuối cùng thấy được chiến trường sau cùng giữa Khánh Trần và đàn sói.

Chỉ thấy thi thể sói hoang giống như những tia phóng xạ toả ra thành một vòng tròn, càng đến gần tâm, thi thể càng nhiều.

Người có kinh nghiệm chiến đấu đều có thể nhìn ra, đây là nơi từng có người tử chiến.

Đối phương đứng ở tâm vòng tròn, cùng đàn sói chém giết đến một khắc cuối cùng, chưa từng di chuyển, cũng chưa từng chạy trốn.

Sói hoang đương nhiên đánh không lại cao thủ cấp C, nhưng vấn đề là số lượng đàn sói ở đây thực sự quá nhiều, chỉ chồng lên nhau cũng có thể đè chết một cao thủ. Dù là cấp B đối mặt với mấy trăm con sói hoang vây công, cũng sẽ chết.

Khánh Nhất thấy cảnh này liền dần dần ngây dại, hắn điên cuồng nhìn bốn phía, khàn cả giọng hô:

"Tiên sinh!? Tiên sinh, ngươi ở đâu?!"

Lý Vân Kính chậm rãi đi vòng quanh chiến trường:

"Có dấu chân đàn sói rời đi, còn có nhiều dấu chân của con người, Khánh Trần thua, nhưng có lẽ hắn còn chưa chết."

Nơi này không có thi thể Khánh Trần, cho nên xác suất lớn là đối phương cần Khánh Trần tiếp tục sống.

Còn chưa nói xong, Đại trưởng lão nói với Tần Dĩ Dĩ:

"Cô nương ơi, nơi này khẳng định đã cuốn vào âm mưu gì đó rồi. Người Trung Nguyên rất nhiều âm mưu, người Hoả Đường chúng ta tốt nhất là không tham gia vào, về Tuyết Sơn Tây Nam đi. Về phần lễ cắt sừng, ta tìm cho ngươi một con mồi có thể diện khác...."

Trong nội bộ Hoả Đường cũng có luật bất thành văn.