Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1247: Khánh Trần Mất Tích 1




Cho dù hắn đã là cấm A, cho dù vật cấm kỵ có sức hút mạnh mẽ nhưng hắn cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của bản thân được.

Trong Liên Bang, không có ai chịu đựng nổi lửa giận của Ảnh tử của Khánh thị khi ở phía nam cả.

Hơn nữa trên hành trình đưa Khánh Trần về phía bắc lần này của bọn hắn, chắc chắn sẽ có người lập cửa ải ngăn chặn, nếu chậm trễ thì sợ rằng sẽ không thể trở về phía bắc được.

Ở một nơi khác, Diêm Xuân Mễ nhấc Khánh Nhất trên tay, không ngừng chạy về phía bắc.

Khánh Nhất đột nhiên nói:

“Ngươi biết cho dù mình tới đó cũng vô dụng mà thôi, cũng không nên ở lại đây bảo vệ ta. Ngươi truy sát tiên sinh đã dồn toàn bộ lực lượng nhắm vào tiên sinh rồi, vậy nên ta đã an toàn.”

Diêm Xuân Mễ liếc nhìn Khánh Nhất:

“Ngươi có ý gì hả?”

Khánh Nhất đáp:

“Ta thấy ngươi nên bỏ bọn ta lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trấn nhỏ bên ngoài vùng cấm kỵ số 065, tìm thiết bị liên lạc, báo tất cả chuyện xảy ra ở chỗ này cho Ảnh tử. Nếu như tiên sinh đã chết thì hắn có thể chặn đường kẻ thù lại Trung Nguyên, nếu như tiên sinh vẫn chưa chết thì hắn có thể tiến hành cứu viện với tốc độ nhanh nhất. Ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi bỏ ta lại thì ta cũng không tự ý đi cứu tiên sinh đâu, ta biết năng lực của mình tới đâu mà.”

“Bình tĩnh lại rồi hả?”

Diêm Xuân Mễ hỏi.

“Ừm.”

Khánh Nhất gật đầu:

“Bình tĩnh rồi.”

“Vậy ngươi phải cẩn thận đó, đừng có chết nhé.”

Diêm Xuân Mễ nói xong, ném Khánh Nhất vào trong đống tuyết, một thân một mình chạy nước đại về phía bắc.

Chỉ thấy nàng giẫm lên trên tuyết nhưng mặt tuyết không hề lún xuống.

Khánh Nhất bò ra khỏi hố tuyết, phủi những bông tuyết dính trên mặt, đột nhiên thay đổi phương hướng

Một tên tùy tùng sợ hãi hỏi:

“Cậu chủ, ngài đi đâu vậy?”

Khánh Nhất bình tĩnh đáp:

“Đi cứu Khánh Lập, ta nghĩ rất có thể hắn cũng chưa chết.”

Ban đầu khi mọi người nhìn thấy đàn sói thì ai cũng nghĩ rằng Khánh Lập đã chết, vậy nên đàn sói mới đuổi theo họ nhanh như vậy.

Nhưng hiện giờ sau khi bình tĩnh lại, Khánh Nhất cẩn thận nghiền ngẫm, nếu như mục tiêu của đối phương là tiên sinh vậy thì áp lực bên phía Khánh Lập không phải là nơi lớn nhất.

Nói không chừng Khánh Lập vẫn đang sống.

Dưới áp lực to lớn, Khánh Nhất ép bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại, mỗi một phán đoán của hắn lúc này đều là chính xác nhất.

Hắn không thể xông tới đó dâng mạng cho đối phương được, phải bảo Diêm Xuân Mễ dùng tốc độ nhanh nhất đi báo tin, còn bản thân thì dẫn người quay về cứu Khánh Lập.

Đây là những chuyện hắn có thể thể làm vào lúc này.

Chỉ là mỗi lần hắn nghĩ tới việc rất có thể Khánh Trần đang bị đàn sói tấn công thì tim hắn lại cảm thấy đau đớn.

Khánh Nhất nói với Tống Niểu Niểu:

“Bây giờ chúng ta định trở về cứu người, nếu như ngươi sợ nguy hiểm thì hãy tiếp tục đi về phía bắc, nếu như không sợ thì hãy trở về cùng chúng ta.”

Tống Niểu Niểu không nói lời nào, nhưng khi Khánh Nhất quay đầu lại, nàng cũng bẻ một nhánh cây từ trên cái cây khô ở gần đó, đi theo phía sau.

Mặc kệ cho người đại diện kéo giữ, nháy mắt ra hiệu như thế nào thì nàng cũng không quan tâm.

Người đại diện to béo thở dài một tiếng, đi theo.

Tiếng chém giết vang lên.

Đám người Khánh Lập bị đàn sói bao vây, cho dù chủ lực của bầy sói đã rời đi, nhưng đám sói hoang còn lại vẫn đủ để giữ toàn bộ bọn hắn lại.

Không ít người chạy nạn đã chết, còn sống cũng không có bất kỳ năng lực phản kháng.

Vào thời đại này, dưới trận đấu của các nhân vật lớn, người dân thường chỉ như những cây lúa non, dưới một cơn gió lớn là sẽ ngã như ngả dạ.

Khánh Lập cảm thấy đắng chát, hắn không biết bản thân mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Một tên tùy tùng dùng khẩu súng hết đạn làm vũ khí, chặn được một con sói hoang nhào tới cắn xé.

Hắn vừa thở dốc vừa nói với Khánh Lập:

“Trưởng quan, e rằng chúng ta không sống nổi nữa rồi.”

Khánh Lập ừ một tiếng.

“Nếu như bên phía cậu chủ cũng bị truy kích, vậy chẳng phải di thư của chúng ta cũng không thể trở về rồi sao?”

Tên tùy tùng kia hỏi.

Khánh Lập giận quá hóa cười, nụ cười này ảnh hưởng tới vết thương ở ngực, hắn nhe răng trợn mắt:

“Con mẹ nó, giờ là lúc nào rồi mà nhà ngươi còn suy nghĩ chuyện này hả?!”

“Ta thích Phân Phân ba năm rồi, khó khăn lắm mới có đủ dũng khí viết một bức thư cho nàng trước khi chết, kết quả là nó còn không thể đưa tới tay nàng được, số ta khổ quá mà.”

Tên tùy tùng kia cảm thán.

Vừa dứt lời, tên tùy tùng kia mất tập trung nên đã bị một con sói hoang cắn vào bắp chân, kéo ngã xuống đất.

Con sói hoang kia cắn chặt bắp chân tên tùy tùng, nhanh chóng kéo hắn ra ngoài vòng phòng ngự.

Khánh Lập cuống lên, nếu như đối phương bị kéo vào giữa đàn sói thì chắc chắn sẽ phải chết!