Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1246: Lục Soát




Đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên mở to mắt, trong bàn tay hắn lật ra một tấm thẻ trắng, lấy chân khí Kỵ Sĩ cuối cùng bắn ra.

Người trung niên nói không sai, dù Khánh Trần chỉ còn một hơi cuối cùng, thần sắc mệt mỏi kia cũng chỉ muốn dụ kẻ địch tới gần, cho hắn cơ hội tạo ra một kích trí mạng.

Một bộ bài poker có 54 lá, nhưng một hộp bài poker lại có 55 lá, còn có một tấm thẻ trắng in thông tin chế tạo.

Khánh Trần giữ lại nó, chính là hi vọng lúc đối phương tính toán, quên mất còn có một lá bài như thế.

Nhưng cũng đúng như người trung niên nói, thực lực giữa bọn hắn cách biệt quá lớn, lớn đến nỗi dù Khánh Trần cố gắng như thế nào cũng khó có khả năng dùng dũng khí, trí tuệ để san bằng chênh lệch.

Lá bài poker kia bay tới mặt Jindai Yunhe, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, trong chớp mắt đầu ngón tay va chạm với lá bài poker, lá bài poker liền hóa thành bột phấn.

Người trung niên nhìn Khánh Trần hoàn toàn hôn mê, mới nói với rừng tuyết sau lưng:

"Đều đi ra đi, soát người, kiểm tra vật cấm kỵ trên người hắn rồi rời khỏi nơi này, lên phía Bắc. Nếu như vị Ảnh tử kia mà quay lại, tất cả đều phải chết ở đây."

Ngay từ đầu Khánh Trần đã sử dụng Con Rối Giật Dây.

Không ai biết rốt cục đó là gì, nhưng người truy kích dám khẳng định đó chắc chắn là vật cấm kỵ.

Bất cứ ai cũng thèm khát loại vật cấm kỵ có thể đề cao sức chiến đấu như này, vậy nên khi hắn xác định Khánh Trần đã mất hết năng lực chiến đấu thì đã bảo thuộc hạ tìm kiếm vật cấm kỵ trên người Khánh Trần.

Nhưng họ đều tò mò, Khánh Trần chỉ sử dụng nó vào thời điểm ban đầu, sau đó không hề động tới nữa.

Sao hắn lại không sử dụng một thứ lợi hại như vậy chứ?

Sáu tên thuộc hạ cầm một chiếc vali xách tay màu đen đi tới bên cạnh Khánh Trần, bên trong chiếc vali đó đầy đủ các thiết bị.

Hai ống thuốc tiêm, một màu đỏ một màu xanh lam.

Hai chiếc gông xiềng màu đen đặc chế, một bộ khóa ngón tay, một bộ khóa cổ tay.

Đầu tiên bọn hắn tìm kiếm khắp người Khánh Trần, nhưng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì cả, toàn thân trống trơn.

Thuộc hạ ngẩng đầu lên nói:

“Trưởng quan, không phát hiện vật cấm kỵ, trên người cũng không có bất kỳ hình xăm gì cả.”

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày, hắn nhìn về phía bàn tay Khánh Trần:

“Dựa theo tin tức ta có được, bên trên ngón út của hắn có một chiếc nhẫn, nhưng hiện giờ ngay cả chiếc nhẫn đó cũng không thấy đâu nữa…”

Tên thuộc hạ kia khẽ đáp:

“Liệu có thể đã bị vỡ vụn trong lúc chiến đấu hay không?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu:

“Không đâu, chắc hẳn hắn biết mình không thể trốn thoát được vậy nên trên đường chạy trốn đã giấu hết vật cấm kỵ đi. Đúng là một kẻ tàn nhẫn và kín kẽ, sắp chết mà vẫn không muốn đối thủ được lợi.”

Hắn biết nhất định là do Khánh Trần biết bản thân chắc chắn phải chết nên mới làm như vậy.

Khi gặp phải nguy hiểm, một người bình thường sẽ vận dụng tất cả nguồn lực trong tay, bởi vì với họ đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhưng thiếu niên này thì khác, đối phương rất tỉnh táo, tỉnh táo tới mức khi biết mình chắc chắn sẽ chết thì trước tiên đã giấu vật cấm kỵ ở trong rừng tuyết.

Người đàn ông trung niên kia nói:

“Tìm kiếm dọc theo con đường truy đuổi, ta cho các ngươi 20 phút, nhất định phải tìm ra.”

Bốn trong số sáu tên thuộc hạ nhanh chóng chạy dọc theo con đường truy đuổi để tìm kiếm, không buông tha cho bất kỳ manh mối nào cả.

Hai tên còn lại ngồi xổm bên người Khánh Trần, lấy hai ống thuốc ra, tiêm cho Khánh Trần.

Người đàn ông trung niên kia bình tĩnh nói:

“Tiêm ống màu đỏ kéo dài tính mạng của hắn là được, không cần dùng ống màu lam. Hắn đã đánh mất năng lực hành động, cho hắn một tháng cũng chưa chắc khôi phục hoàn toàn.”

“Ta biết rồi.”

Tên thuộc hạ kia gật đầu, tiêm ống thuốc màu đỏ vào cổ Khánh Trần.

Sau đó cẩn thận đeo khóa ngón tay và khóa cổ tay vào cho Khánh Trần.

Lúc làm, bọn hắn vô cùng cẩn thận, chỉ sợ thiếu niên trên mặt đất đột nhiên nổi cơn điên, đánh chết họ.

Không thể không nói sự khốc liệt của trận chiến khi nãy đã khiến tất cả mọi người phải chấn động.

Đến mức cho dù hiện giờ Khánh Trần đã hôn mê nhưng không hiểu sao bọn hắn vẫn thấy kiêng kỵ.

20 trôi qua, bốn tên thuộc hạ kia trở về, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt khó xử:

“Xin lỗi trưởng quan, không tìm thấy vật cấm kỵ đâu cả.”

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên lạnh lùng, hắn không ngờ rằng rõ ràng mình đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhưng sau khi hoàn thành lại bị thiếu niên nằm gục trên mặt đất kia làm cho cảm thấy khó chịu.

“Được rồi, để nhân viên tình báo tìm sau, hiện giờ chúng ta rời khỏi đây đã.”

Người đàn ông trung niên kia nói.

Hắn nhất định phải rời khỏi.