Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1245: Là Chính Mình 2




Mà bên cạnh hắn, đã có 52 con sói hoang ngã xuống mặt đất giãy dụa không ngớt, cũng không đứng lên nổi nữa.

Hình ảnh thảm liệt mà bi tráng.

Những con sói hoang còn lại tiếp tục tới gần, chúng giống như cũng không bị ảnh hưởng vì đồng bọn chết đi, kiên định mà hung ác thi hành kế hoạch săn bắn.

Khánh Trần cũng không bắn lá bài poker giữa ngón tay ra, mà để lại.

Vào sát na khi sói hoang lao tới hắn, thân thể Khánh Trần hơi trùn xuống, lá bài poker sắc bén đến cực điểm ở giữa ngón tay kia xẹt qua bụng sói.

Chỉ thấy khi sói hoang rơi xuống đất thì đã chết, nội tạng trong bụng chảy đầy đất, một mùi tanh hôi lan tràn trong đất tuyết.

Lại một con sói hoang từ phía sau Khánh Trần đánh tới, chỉ thấy giống như hắn mọc mắt sau lưng, quay người túm lấy lông trên cổ sói hoang, một tay khác kẹp lấy lá bài poker chém vào trên cổ sói hoang, ra sức kéo một phát.

Đầu con sói hoang kia liền bị chặt gãy mất một nửa!

Lá bài Joker đó, chính là vũ khí sau cùng của Khánh Trần trong bầy sói.

Trên đời này, chỉ sợ chưa có người từng thấy lá bài poker sắc bén như vậy.

Lúc này, bên ngoài đàn sói có người bỗng nhiên cười nói:

"Làm gì phải khổ sở giãy dụa?"

Khánh Trần thở hào hển cười nói:

"Ngươi nói đây là giãy dụa à?"

Đây rõ ràng là ngọn lửa ý chí.

Cuộc đời như một ngọn nến, từ đỉnh đốt đến đáy, từ đầu đến cuối đều rực rỡ quang minh!

Lúc nói chuyện, hắn vẫn tiếp tục chém giết với sói hoang.

Hắn không biết người đứng sau đàn sói này là ai, muốn làm gì, nhưng tất cả những thứ này sẽ lập tức không còn quan trọng nữa.

Thời gian dần trôi qua, chân khí Kỵ Sĩ tiêu hao hầu như không còn, ngay cả lá bài poker xoay tròn giống như lưỡi đao trong tay, cũng không còn sắc bén nữa.

Một con sói hoang xông đến cắn xé trước mặt Khánh Trần.

Khánh Trần phất tay, lá bài poker xẹt qua cổ nó, nhưng lại chẳng thể cắt cổ con sói hoang này.

Dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, sói hoang cắn lên trên cánh tay của hắn.

Dù Khánh Trần vung vẩy như thế nào, cũng không thể vùng thoát khỏi đối phương.

Bên ngoài đàn sói truyền đến tiếng cười khẽ.

Khánh Trần cười lạnh, hắn không vùng thoát khỏi miệng sói nữa, mà cố gắng nhịn đau kẹp đầu sói ở dưới nách.

Rắc một tiếng, đoạn xương cột sống cứng rắn nơi cổ sói hoang đã bị bẻ gãy!

Miệng sói chậm rãi nhả ra, lộ ra vết thương sâu tới xương trên cánh tay Khánh Trần, xương trắng hếu cùng máu thịt nhìn thấy mà giật mình.

Khánh Trần đứng tại chỗ xách đầu con sói hoang kia cười nói:

"Đến đi, trốn sau đàn sói làm gì."

Người đứng sau đàn sói không nói nữa, mà đàn sói vây công lại càng thêm hung mãnh.

Trên lưng Khánh Trần máu me đầm đìa, hơn 20 vết thương xé nát da thịt.

Thời gian dần trôi qua, độc tố tê liệt thần kinh kia càng lúc càng tích tụ nhiều trong cơ thể hắn.

Cánh tay phải bị cắn của Khánh Trần đã không nhấc lên nổi, hắn liền dùng cánh tay trái quơ.

Chân bị cắn đến không còn chút sức nào, hắn liền quỳ một chân trên đất phòng ngự.

Người đứng sau đàn sói càng trầm mặc.

Nếu như cuộc đời chỉ còn lại có hai giờ.

Đừng nói hai giờ, dù chỉ còn lại có hai phút, hai giây đồng hồ cũng phải dốc hết toàn lực sống sót.

Những năm kia, không có tiền sinh hoạt hắn tự đi kiếm.

Không ai hỏi thăm, hắn đã quen làm bạn với cô độc.

Hắn từng ăn cơm thừa trên bàn của người khác, từng bị không biết bao nhiêu người đối xử lạnh nhạt, từng bước từng bước sống đến bây giờ, đều là liều mạng đổi lấy.

Dũng khí cùng khát máu, đây mới là nền tảng cuộc đời hắn.

Mưa tuyết rơi xuống.

Khánh Trần nửa quỳ trong đống tuyết, thân trên không còn khoảng da nào lành lặn, cho đến khi hắn rốt cuộc không nâng nổi cánh tay, cho đến khi hắn rốt cuộc cũng nhắm mắt lại trong đất tuyết.

Rất mệt.

Thiếu niên muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Nói không chừng khi tỉnh ngủ, hắn vẫn còn ở trong nhà mình, xuyên qua cũng chỉ là một giấc chiêm bao.

Đàn sói không còn công kích, chúng chậm rãi tản ra, nhường ra một con đường.

Một người trung niên chậm rãi đi vào chiến trường, nhìn thiếu niên quỳ một chân trên đất kia không nói một lời, màu trắng của tuyết và màu máu nồng đậm, đây khả năng là cuộc chiến oanh liệt nhất hắn từng chứng kiến, dù thiếu niên trước mặt này chỉ mới cấp C.

Khó trách gia tộc để hắn tự mình xuất thủ.

Hoá ra là một nhân vật khó giải quyết như thế.

Khó trách gia tộc lại ra quân ồ ạt chỉ vì một kẻ cấp C như vậy, nếu để thiếu niên này trưởng thành, chỉ sợ sẽ có không ít người ngủ không ngon.

Người trung niên đột nhiên nói:

"Ta biết cho tới giờ khắc này ngươi vẫn đang ngụy trang, muốn cho ta một kích cuối cùng. Nhưng ngươi phải hiểu được, sự khác biệt giữa cấp A và cấp C, là mây trên trời cao, và bùn đất dưới đất. Dù ngươi phí hết tâm tư như thế nào, chẳng qua cũng chỉ phí công. Sói chết rồi, ta có thể tìm con khác, nhưng mạng của ngươi chỉ có một. Nhớ kỹ tên của ta, Jindai Yunhe, sắp tới chúng ta sẽ đồng hành một thời gian rất dài."