Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1239: Nhất Định Phải Sống




Đây là minh chứng điển hình cho sự độc ác của tập đoàn, vì để bảo vệ Khánh Nhất, thậm chí Khánh Lập còn chẳng thèm quan tâm những người ở đây có chết hết hay không.

Vì trong suy nghĩ của hắn, đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng đúng lúc này, mấy tên quạ đen lại quay sang nhìn Tứ Nguyệt, nàng bốc một nắm tuyết cho vào miệng rồi nói:

"Đi thôi."

Sau đó cả đám quạ đen đều đứng dậy đội mũ lên đầu rồi ngênh ngang đi ra bên ngoài.

Tất cả đều ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đám quạ đen.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, đán sói vốn đang bao vây xung quanh khe núi bỗng rẽ sang hai bên, một con đường trống trải nối thông từ khe núi ra ngoài lập tức hiện ra trước mắt họ.

Tuy cả Khánh Lập và Khánh Trần đều nghi ngờ có người đang điều khiển đàn sói, nhưng đây vẫn chỉ là giả thiết mà thôi, vẫn chưa có chứng cứ nào chứng minh cho giải thiết này cả, nhưng bây giờ thì có rồi.

Tất cả mọi người đều biết Tòa án Cấm kỵ là phe trung lập, nên từ trước đến giờ, trong những cuộc chiến, các phe phái đều không động đến họ.

Nhưng đàn sói trên hoang dã sao có thể biết được quy luật này?

Khánh Lập thở dài nhìn theo đám quạ đen, thậm chí bây giờ hắn còn nghi ngờ có phải vừa rồi đám người đó đã nghe được kế hoạch của họ nên mới dứt khoát đi như thế không.

Đúng lúc này, một người vốn chỉ im lặng ngồi nghe kế hoạch của Khánh Lập như Tôn Sở Từ bỗng đứng dậy nói:

"Ta sẽ đi cùng các ngươi, nhưng ngươi có thể bảo thủ hạ của ngươi mang theo cả người của ta rời khỏi đây không?"

Khánh Lập sửng sốt:

"Không ngờ ngươi lại dũng cảm như vậy, nhưng ngươi không cần đi theo chúng ta đâu, đã là người của tiên sinh thì chắc chắn chúng ta sẽ mang các ngươi theo, nên ngươi không cần hi sinh bản thân đâu."

Tôn Sở Từ lắc đầu:

"Chính vì ta là người của tiên sinh nên nếu ta không đi theo các ngươi thì chắc chắn những người ở đây sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó, nếu chúng ta không kéo theo đủ người thì đàn sói sẽ không đuổi theo chúng ta đâu."

Nghe thấy hắn nói vậy, mấy tên nam sinh nói:

"Học trưởng, nếu ngươi đã quyết định đi thì chúng ta sẽ đi theo ngươi, để họ dẫn hai bạn nữ đi."

Tôn Sở Từ cười nói:

"Được thôi."

Đoàn Tử và một nữ sinh khác lập tức nói:

"Tại sao các ngươi ở lại mà ta không được ở lại, ta cũng muốn ở lại cùng các ngươi."

Tôn Sở Từ đột nhiên nghiêm túc nói:

"Bây giờ là lúc nào rồi mà còn ở đây cãi nhau. Ngươi không nhớ chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức để kiếm tiền sao, nếu các ngươi không đi theo họ thì ai sẽ mang tiền ra thế giới ngoài cho cha mẹ chúng ta, ngươi nghĩ nếu tất cả chúng ta cùng chết thì cha mẹ chúng ta sẽ phải làm sao, nếu các ngươi còn sống thì ít nhất cha mẹ chúng ta còn có chút tiền dưỡng già. Nên vì cha mẹ chúng ta....Các ngươi nhất định phải sống."

Đoàn Tử và một nữ sinh khác tên là Chu Du đều không nói gì nữa.

Thấy họ đã thương lượng xong, Khánh Lập lập tức tiến hành kế hoạch.

Hắn kiểm tra lại súng một lần nữa rồi lệnh cho tất cả những người đi theo hắn cùng lao ra ngoài.

Tôn Sở Từ lập tức hô to:

"Đợi chúng ta với!"

Sau đó hắn cũng lao ra theo họ, những người còn lại trong khe núi thấy thế cũng lao ra theo.

Trong lúc hỗn loạn, chẳng ai chú ý đến Khánh Nhất có đang đứng trong đám người đang lao ra kia không.

Vì tất cả mọi người còn đang bận chen lấn ra phía trước, ai cũng sợ chạy chậm sẽ bị tụt lại phía sau nên chẳng ai nhường ai cả.

Họ còn nhớ, cũng vì chạy chậm mà rất nhiều người của đoàn làm phim đã chết trên đường đến đây.

Lúc này, lớp tuyết đọng ngoài khe núi đã rất dầy, dày đến mức gần đến đầu gối bọn Khánh Lập.

Dù mỗi bước đi đều rất khó khăn nhưng Khánh Lập vẫn không ngừng nghỉ một giây phút nào, hắn vừa lao thật nhanh về phía trước, vừa liên tục bắn vào đàn sói.

Nhờ sự quả quyết của họ mà chỉ một thời gian ngắn, một con đường trống trải xuyên qua vòng vây của đàn sói đã được tạo ra.

Hắn cứ thế vừa nhắm bắn vừa lao về phía trước mà không thèm quan tâm những ngươi phía sau có theo kịp mình hay không.

Những người vừa rồi còn do dự không chạy theo thấy bọn Khánh Lập sắp thoát được khỏi vòng vây thì lập tức mừng rỡ chạy theo họ.

Lúc này bọn Lưu Lợi Quần cũng định chạy theo nhưng Khánh Trần lại ngăn họ lại:

"Chờ một chút."

Lưu Lợi Quần sửng sốt:

"Còn chờ cái gì nữa? Nếu chúng ta còn không đi thì sẽ không rời khỏi đây được đâu!"

Nhưng Khánh Trần vẫn kiên quyết ngăn giữ tay Lưu Lợi Quần:

"Chờ một chút."

Đến tận bây giờ những người làm công mới phát hiện bây giờ Khánh Trần không những không hề ốm yếu như mấy ngày trước mà còn nhanh nhạy hơn cả khi không bị bệnh.

Trong khe núi lúc này chỉ còn đám người làm công, Khánh Nhất và vài tên tùy tùng, cuối cùng là Diêm Xuân Mễ và một số ít người khác.