Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1238: Nhiệm Vụ Của Ta




“Phát hết đồ ăn cho người của chúng ta, cả đám người Tôn Sở nữa. Nói rõ với họ chờ khi trời vừa sáng thì chúng ta sẽ phá vòng vây, họ đuổi theo kịp thì đi cùng, nếu không kịp thì chúng ta cũng không có cách nào cả, ta không thể đột phá tới cấp C, nhưng không thể chờ thêm nữa.

Khánh Lập hỏi nhỏ:

“Vậy Tống Niểu Niểu thì làm sao, ta thấy nàng và người đại diện của nàng không thể theo kịp chúng ta.”

Khánh Nhất ngẫm nghĩ, đáp:

“Trước tiên bảo đảm mình còn sống rồi nói.”

Nhưng đúng lúc này, Khánh lập đột nhiên ra tay, dùng bàn tay làm đao, chém lên cổ Khánh Nhất.

Người trong nghề ra tay lập tức đánh Khánh Nhất hôn mê bất tỉnh.

Khánh Trần nhíu mày.

Chỉ là những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Khánh lập đã nói nhỏ với mấy tên tùy tùng khác của Khánh Nhất:

“Cởi quần áo của cậu chủ ra, ta mặc quần áo của hắn, một nửa các ngươi ở lại đây bảo vệ hắn, một nửa còn lại theo ta ra ngoài dẫn dụ đàn sói. Khi đàn sói vừa bị chúng ta dẫn đi, các ngươi cõng cậu chủ rời khỏi đây theo hướng khác, hiểu chưa?”

Đám tùy tùng nhìn nhau, khó khăn lắm mới đáp:

“Đã hiểu.”

Khánh Trần ngẩn người, Khánh Lập cảm thấy họ không thể phá được vòng vây, cho nên định dùng tính mạng của mình để đổi lấy đường sống cho Khánh Nhất.

"Trưởng quan, chẳng lẽ ngài định cứ thế đi chịu chết sao?"

Một tên tùy tùng nói.

Khánh Lập bình tĩnh:

"Dù sao thì sớm muộn gì ta cũng phải chết, dùng cái mạng này để cứu thiếu gia còn có ích hơn. Hơn nữa, cứu thiếu gia chẳng phải là nghĩa vụ của chúng ta sao."

Tên tùy tùng không nói gì nữa, bầu không khí lại quay về yên tĩnh, cả hai cùng trầm tư nhìn theo gió tuyết ngoài khe núi.

Họ đều biết, dù bây giờ có cao thủ cấp B đến đây thì cũng chẳng thể giúp họ vượt qua được đàn sói này, huống chi là chẳng có cao thủ cấp B nào ở đây.

Trừ phi có một quân đoàn đến cứu họ, nếu không thì có lẽ họ chỉ có thể chờ chết mà thôi.

"Chỉ cần cha mẹ ta khỏe mạnh là được.”

Khánh Lập khẽ nói.

Nghe thấy hắn nói vậy, 6 tên tùy tùng lập tức giơ tay xin đi theo hắn, Khánh Lập không nhìn họ mà vừa nhìn ánh bình minh phía xa vừa nói:

"Các ngươi ở lại bảo vệ thiếu gia, những người còn lại đi theo ta."

Sau đó, Khánh Lập lại quay sang nói với những người vừa giơ tay:

"Các ngươi lập tức lấy điện thoại ra viết một bản di thư, ta sẽ nhờ những người ở lại giao nó cho cha mẹ các ngươi."

Sau khi nói xong câu này, chính hắn cũng lấy điện thoại ra rồi viết một bản di thư.

Một tên tùy tùng thì thầm nói với hắn:

"Trưởng quan, không phải cha mẹ của ngài vẫn còn khỏe mạnh sao...."

Khánh Lập sửng sốt ngẩng đầu nói với hắn:

"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ thiếu gia, ta không thể vì lý do cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tính mạng của thiếu gia được, hơn nữa, từ khi ông chủ gia cho ta trọng trách này, bảo vệ hắn là nghĩa vụ của ta."

Trong số những người được giao trọng trách bảo vệ những người được chọn, Khánh Lập cũng không phải người có thực lực cao nhất.

Trong khi người bảo vệ của những người được chọn khác đều là giác tỉnh giả hoặc người tu hành thì hắn lại chỉ là một tên chiến sĩ gien bình thường, nhưng vì thành tích của hắn khi còn trong quân đội rất tốt, nên mới được cha của Khánh Nhất chọn.

Trước khi đảm nhiệm chức vị này, hắn đã làm bảo vệ cho cha Khánh Nhất được bảy năm, nhưng thật ra trong khoảng thời gian đó, hắn còn chưa thật sự trải qua chuyện nào nguy hiểm như hôm nay.

Nên hắn biết lý do cha Khánh giao trọng trách này cho hắn không phải vì thực lực của hắn, mà vì lòng trung thành của hắn.

Người bảo vệ có nhất thiết phải lợi hại không? Đương nhiên.

Nhưng so với 'Lợi hại', 'Trung thành' có quan trọng không? Cha của Khánh Nhất đã chọn có.

Vì chỉ có những người đủ trung thành mới có dũng khí dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của Khánh Nhất trong những giờ phút quyết định như thế này.

Từ khi bắt đầu kế hoạch đến gì, Khánh Lập vẫn luôn dùng ngôn ngữ kí hiệu để tránh bị những người khác nghe được.

Khánh Lập nói tiếp:

"Lát nữa ta sẽ dụ tất cả những người còn lại trong khe núi lao ra ngoài, đến lúc đó các ngươi phải hành động thật nhanh....Nhất định không được lãng phí cơ hội này."

Những tên tùy tùng khác đều im lặng, họ biết Khánh Lập đang định dùng những người trong khe núi để thu hút đàn sói.

Nhưng nếu hắn làm như vậy thì chẳng phải ngoài những người dẫn Khánh Nhất đi như họ, tất cả số người còn lại, kể cả hắn đều sẽ chết sao.

Khánh Lập lại nói:

"Chỉ cần thiếu gia được an toàn, tính mạng của những người khác đều không quan trọng, kể cả ta. Nếu chiêu này có thể dụ được mấy tên quạ đen theo ta thì càng tốt, chắc chắn họ sẽ ngăn cản được không ít sói."

Lúc này, hắn lại quay sang nói với những người trong khe núi:

"Bây giờ đồ ăn đã hết, nếu chúng ta còn tiếp tục trốn trong này thì chẳng khác gì ngồi chờ chết, nên lát nữa chúng ta định xông ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta sẽ làm tiên phong, các ngươi có muốn đi theo ta hay không thì tùy, ta không cấm, nhưng ta sẽ không quan tâm có ai không theo kịp hay không đâu."