Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1237: Ngày Thứ Ba




Trong đám người chạy nạn, ngoài Khánh Nhất ra thì còn rất ít người còn giấu đồ ăn.

Nửa đêm hôm đó, có người bị bịt miệng giết chết trong giấc mơ, không biết ai đã cướp đi chiếc bánh bích quy cất giấu đã mấy ngày ở trong ngực người này.

Trật tự trong khe núi dần dần sụp đỏ.

Ban đầu có người chỉ thăm dò, nhưng sau khi họ phát hiện Khánh Nhất, Khánh Lập không quan tâm tới thì đã bắt đầu làm càn.

Có người cởi quần áo của người chết rao bán, thậm chí còn tới tìm những người phụ nữ trong đoàn làm phim hỏi xem đối phương có bằng lòng trao đổi số quần áo giữ ấm này hay không.

Khánh Trần bắt đầu suy yếu, lúc đi lại cũng không còn vững nữa.

Mọi người không biết hắn đang đói hay đã bị bệnh.

Nửa đêm có người âm thầm mò tới bên cạnh hắn, muốn nhân cơ hội hắn đang ngủ say, cướp quần áo của hắn, cuối cùng bị Lưu Lợi Quần phát hiện ra, dẫn theo đám nhân viên hỗ trợ đuổi hắn đi.

Ngày thứ ba, 21 người chết.

Khánh Trần càng thêm yếu ớt, hôm nay Lưu Lợi Quần cũng dẫn theo những nhân viên hỗ trợ đi cướp quần áo, nhưng sau khi họ cướp được thì lại quấn cho Khánh Trần trước.

Còn Khánh Trần thì vẫn giả bệnh, đồng thời tỉnh táo quan sát phản ứng của mọi người trong khe núi.

Hắn muốn bắt được những kẻ khả nghi là nội ứng trong khe núi, như vậy khi giết ra ngoài mới không sợ bị đâm từ phía sau lưng.

Thế nhưng không biết Khánh Trần đã phán đoán sai hay do đối phương diễn quá giỏi.

Từ đầu tới giờ Khánh Trần không thể tìm ra được manh mối.

Đến hôm nay, đồ ăn của mấy người Khánh Nhất cũng đã dần không đủ.

Dựa theo tính toán của Khánh Lập, tối đa cũng chỉ đủ cho họ trong một ngày nữa.

Khánh lập nhỏ giọng hỏi Khánh Nhất:

“Cậu chủ, chúng ta phá vây thôi, đối phương muốn giết chúng ta nhưng chưa hẳn đã muốn đánh vào trong, chỉ cần cứ vây chặt ở bên ngoài, qua hai ngày nữa là chúng ta sẽ chết sạch. Vậy nên chúng ta nhất định phải phá vây, chỉ có cách này mà thôi.”

Khánh Nhất gật đầu:

“Chờ thêm một thời gian, chờ hai ngày nữa là ta sẽ có cơ hội đột phá cấp C, như vậy xác suất sống sót của ta sẽ lớn hơn một phần.”

Đôi mắt Khánh Lập sáng bừng lên:

“Cậu chủ sắp đột phá cấp C rồi hả? Nhanh vậy sao?”

Khánh Nhất trả lời:

“Khi ở ven hồ, tiên sinh quán đỉnh cho ta, mấy ngày nay ta đang cố gắng tiêu hóa chân khí mà hắn truyền cho.”

Hiện giờ chân khí Kỵ Sĩ của Khánh Trần đã biến từ mây mù thành dòng suối.

Đối với bản thân hắn mà nói thì đó là chuyện tốt, nhưng đối với những người nhận quán đỉnh như Khánh Nhất thì có thể coi là một phiền phức nhỏ. Sau khi dòng suối kia từ thần đài truyền vào trong cơ thể căn bản không thể lập tức chuyển hóa thành thực lực của bản thân mà cần không ngừng vận hành trong khí mạch, như vậy mới có thể hấp thu từng chút một.

Trong hai ngày này, Khánh Nhất không làm chuyện gì khác, tập trung toàn bộ tinh thần để tu hành.

Hắn chưa từng từ bỏ hi vọng sống sót, chỉ mong muốn mau chóng đột phá tới cấp C, sống sót rời khỏi đây.

Người hộ đạo cảm thấy hâm mộ, hắn là chiến sĩ gen, cha của Khánh Nhất từng hứa với hắn nếu như Khánh Nhất thuận lợi thông qua vòng thi Ảnh Tử thứ ba thì sẽ cho hắn ống thuốc biến đổi gen tiếp theo.

Đến lúc đó hắn trở thành cao thủ cấp B, địa vị của hắn trong dòng họ cũng sẽ tăng lên.

Khánh Trần nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì cảm thấy rất vui mừng, trước đó hắn lo khi gặp phải nghịch cảnh Khánh Nhất sẽ nhụt chí, bây giờ phát hiện ra Khánh Nhất không hề như vậy.

Chỉ có điều nếu như Khánh Nhất định phá vòng vây vào sáng sớm ngày mai thì thời gian để mình bắt nội ứng không còn nhiều.

Đã có rất nhiều người trong khe núi đổ bệnh.

Trật tự ở nơi này đã dần dần sụp đổ.

Lúc này vẫn không ai dám tới mấy người Khánh Nhất, nhóm bảy người Tôn Sở Từ chiếm cứ một góc, thay nhau gác đêm, bởi vì họ có vũ khí nên không ai dám trêu chọc tới.

Bên phía nhân viên hỗ trợ, nhờ có Lưu Lợi Quần cầm đầu, vậy nên họ cũng rất đoàn kết.

Những người còn lại thì thường xuyên đánh nhau, tranh cướp quần áo.

Diêu Chuẩn Diêm Xuân Mễ thì khá xui xẻo, chỉ một đêm đã có ba bốn người mò về phía nàng.

Còn có không ít người chú ý tới nàng.

Khánh Trần biết trong số 21 người chết hôm nay, ít nhất có 4 người chết trong tay Diêm Xuân Mễ.

Lúc này, một diễn viên nam phụ của đoàn làm phim mang theo một chiếc áo jacket nặng nề đi tới phía Tống Niểu Niểu, nói:

“Tống Niểu Niểu, ta thích ngươi từ rất lâu rồi, làm bạn gái của ta nhé, ta sẽ tặng chiếc áo này cho ngươi.”

Khánh Nhất ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Khánh Lập.

Nam phụ? Giỏi lắm!

Khánh Nhất thì thầm một tiếng:

“Ngay cả...của tiên sinh mà cũng dám nhúng chàm? Chán sống hả!”