Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1236: Hiện Tượng Bình Thường




Tiếp nữa, sau khi Lý Ngọc trở thành xác chết di động, tiến vào khe núi thì hắn vẫn có thể tự đóng vai bản thân một cách chuẩn xác.

Nói rõ…Người chế tạo hắn thành xác chết di động ít nhất cũng là người trong khu cắm trại, biết chuyện hắn xảy ra mâu thuẫn với người đại diện.

Cuối cùng, dựa vào hành vi logic thì Lý Ngọc chỉ là một người bình thường, dù hắn đánh lén từ phía sau lưng thì cũng có tổng cộng chín người đang canh gác, hắn không thể giết chết toàn bộ được.

Dù đánh lén Tôn Sở Từ thành công thì tối đa cũng chỉ tạo được một cơ hội để dò xét mà thôi.

Khánh Trần cảm thấy nếu như hắn là người điều khiển Lý Ngọc thì cũng có thể nhận được tầm nhìn của Lý Ngọc.

Vậy thì giữ lại Lý Ngọc ở trong khe núi để quan sát tình hình hữu dụng hơn là để hắn chịu chết nhiều.

Giữ lại Lý Ngọc, đối phương có thể biết được trong khe núi có xuất hiện nội chiến hay không, có thức ăn hay không, có còn đạn dược hay không, chẳng lẽ những điều này không hiệu quả hơn là để Lý Ngọc đi chịu chết sao?

Nhưng Khánh Trần nghĩ ngược lại, chẳng lẽ mình thông minh hơn đối phương hay sao? Mình nghĩ tới điều này, không chừng đối phương cũng nghĩ tới.

Vậy điều gì khiến đối phương cảm thấy tầm quan sát của nội ứng Lý Ngọc không hề quan trọng?

Trừ khi người biến Lý Ngọc thành xác chết di động cũng ở trong khe núi.

Khánh Trần suy nghĩ.

Chắc chắn người này tận mắt nhìn thấy quá trình người đại diện mưu sát Lý Ngọc, như vậy thì manh mối sẽ là những người bên cạnh Lý Ngọc lúc đó.

Mặt Khánh Trần không chút đổi sắc, quan sát mọi người. Tạm thời hắn chưa thể nào phán đoán chính xác là ai được, cũng rất có thể mọi phán đoán của hắn đều sai.

Đống lửa trong khe núi đã bị tắt vào sáng sớm.

Củi đã đốt hết, mọi người không thể ra ngoài khe núi tìm kiếm chất đốt mới được, đàn sói vẫn đang ở quanh đây.

Không có đồ ăn, có người đói hoa cả mắt, nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Khánh Nhất ăn.

Biến cố Lý Ngọc giết người lúc sáng đã khiến mọi người chưa hoàn hồn lại được.

“Nóng quá!”

Một nhân viên của đoàn làm phim đứng dậy, dưới nhiệt độ rét cóng, hắn cởi chiếc áo jacket trên người mình ra.

Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn người.

Chỉ thấy người kia ngơ ngơ ngác ngác cởi quần áo ra, chỉ để lại đồ lót, sau đó ngã lăn ra đất, tử vong.

Có người tới gần xem thử, sau khi chết đối phương nở một nụ cười mỉm vô cùng quái dị, khiến ai thấy cũng phải sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì?!”

“Vì sao hắn lại cười?!”

Trước đó có sự kiện Lý Ngọc biến thành xác chết di động.

Bây giờ lại có người đột nhiên kêu nóng rồi mỉm cười chết đi.

Trong thời gian ngắn, mọi người trong khe núi đều hoảng sợ, họ nhìn ra ngoài khe núi, cảm thấy ở nơi đó có thứ gì đó rất thần bí và đáng sợ.

Nhưng mấy người Khánh Lập, Khánh Trần lại biết đó là dấu hiệu trước khi chết cóng.

Trước khi một người chết cóng, hệ thần kinh trung ương bị ức chế, sẽ truyền ra tín hiệu ‘nóng bất thường’ sai khiến người chết cóng không hề cảm thấy lạnh mà ngược lại còn cảm thấy nóng.

Rất nhanh sau đó, người này sẽ chết đi trong cảm giác ấm áp mông lung.

Đó cũng là nguyên nhân rất nhiều người bị chết cóng sẽ nở một nụ cười kỳ lạ như vậy.

Khánh Lập lạnh lùng nói:

“Đây là hiện tượng bình thường khi chết cóng, chớ có cảm thấy kinh ngạc làm gì, khi các ngươi chết cóng cũng sẽ như vậy thôi.”

Hắn nói như vậy càng khiến mọi người hoảng hốt hơn.

Khánh Trần ngồi tựa vào vách đá, hắn cũng đói nhưng không có biện pháp nào cả.

Hắn nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Diêm Xuân Mễ đang khom người ngồi trong một góc vắng, không biết cầm thứ gì ở trong tay, lén lút đút vào trong miệng, sau đó cúi đầu xuống không cho người khác nhìn thấy mình đang nhai nuốt.

Vẫn có vài người trong khe núi mang theo một ít thức ăn.

Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, nguy cơ chân chính vẫn chưa tới.

Khi mọi người ý thức được mình sẽ bị vây chết ở đây, e rằng trật tự trong khe núi sẽ không còn tồn tại nữa.

Ngay cả tùy tùng của Khánh Nhất cũng chưa hẳn sẽ trung thành với hắn.

Ngày hôm sau, có 11 người chết cóng.

Quần áo của họ bị cởi ra, mấy tên đàn ông khỏe mạnh mặc ba bốn lớp quần áo trên người, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Khánh Nhất khinh thường việc lấy quần áo của người chết nhưng cũng mặc kệ.

Chỉ cần những người này đừng chọc đến hắn thì muốn làm gì cũng được.

Trong lúc này, Khánh Trần phát hiện ra Khánh Nhất luôn giữ trạng thái nhắm mắt tu hành, thậm chí còn không hề ngủ.

Khi trong núi có một đống lửa, dù mọi người xa cách với nhau nhưng lúc nhìn đống lửa, tối thiểu thì trong lòng cũng có nơi hướng về.

Hiện giờ nơi hướng về này đã không còn nữa.

Đàn sói vẫn đang canh chừng bên ngoài miệng khe núi, không hề có dấu hiệu rời đi.