Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1234: Tiếng Tim Đập




Nhất thời, hai người lao vào đánh nhau, quần áo đều rách toạc.

Khánh Nhất chỉ liếc nhìn nhưng không quản, những người khác cũng thờ ơ lạnh nhạt, duy chỉ có vị nữ diễn viên kia ở bên cạnh không ngừng thuyết phục:

"Đến nơi này mọi người phải giống như người một nhà, tuyệt đối không nên đánh nhau nữa! Các ngươi nghe ta nói, ở hoàn cảnh ác liệt này, chúng ta phải giống như huynh đệ tỷ muội đồng tâm hiệp lực, mới có thể sống sót....."

Khánh Trần im thin thít.

Phong cách của Hội Phụ Huynh, quả nhiên không giống những người khác.

Hắn cùng Lưu Lợi Quần và các tạp vụ khác ngồi dựa vào vách đá trong khe núi, mặc dù Khánh Nhất có chiếu cố họ, nhưng đống lửa chỉ có một. Chỉ có Khánh Nhất, Tôn Sở Từ, Tống Niểu Niểu mới đặc biệt được ngồi chen vào đó.

Cho nên, tự nhiên là không tới phiên tạp vụ.

Lưu Lợi Quần nhìn về phía những người kia:

"Lúc này lãng phí thể lực đánh nhau, chỉ có đường chết......Nói đến người nhà, thật ra ta có nghe nói ở thành phố số 10 có một tổ chức mới thành lập tên là Hội Phụ Huynh, hình như đến từ thành phố số 18."

"Ồ?"

Khánh Trần quay đầu lại:

"Là tổ chức như thế nào?"

"Ta cũng không rõ lắm."

Lưu Lợi Quần lắc đầu:

"Ta chỉ nghe người ta nhắc tới, tổ chức này không giống những đoàn thể bình thường, họ thích làm việc tốt, cũng không ức hiếp người khác, không thu phí bảo vệ, chỉ hỗ trợ lẫn nhau. Nghe nói có một thành viên trong tổ chức ngã bệnh, một đám thành viên Hội Phụ Huynh liền ra sức kiếm tiền cho hắn trị bệnh, sau khi nghe chuyện, rất nhiều người đều muốn hỏi thăm làm sao để gia nhập."

Trong liên bang cái ác hoành hành, xuất hiện một tổ chức thực sự lấy việc hỗ trợ nhau làm tôn chỉ, đơn giản là giống một dòng nước trong, khiến người ta chú ý.....

Lưu Lợi Quần nói:

"Được rồi, đừng quản những thứ này nữa, chúng ta đều đi ngủ đi, đợi lát nữa còn phải đứng gác."

Khánh Lập phân công nhiệm vụ cho mọi người, luân phiên trông coi miệng núi, để phòng đàn sói tới gần cũng không biết.

Đám tạp vụ trải lều vải họ cực khổ kéo tới lên mặt tuyết, không có giá đỡ, chỉ có thể đắp lên người như túi ngủ, tối thiểu cũng có tác dụng thông khí, chống nước, giữ ấm.

Cử động kia khiến không ít người trong khe núi hâm mộ.

Thậm chí người đại diện của Lý Ngọc cũng đi tới chỗ Lưu Lợi Quần, thấp giọng nói: "Lều vải của ngươi còn rất nhiều chỗ, có thể để ta cũng chui vào không....."

Đám tràng công đều ngơ ngác, lều vải họ đắp lên người, quả thực đủ cho hai người nhét chung một chỗ.

Nhưng vấn đề là, như vậy không phải nằm sát vào nhau sao?

Người đại diện này của Lý Ngọc trước kia cũng là nghệ sĩ không nổi danh, bởi vì bảo dưỡng rất cẩn thận, cho nên sắp 40 tuổi nhìn vẫn giống như là ngoài ba mươi.

Đổi lại những người khác, có lẽ sẽ thật sự động tâm.

Ở nơi hoang dã này, nói không chừng ngày mai sẽ chết, lúc này có thể hưởng thụ một chút tại sao lại không làm?

Nhưng khổ nỗi lại trúng Lưu Lợi Quần không thích phụ nữ:

"Cút....."

Người đại diện vừa nhắm về phía đám tràng công, Lý Ngọc ở sau lưng cười lạnh:

"Không chê bản thân thấp hèn sao, trước kia dù sao ngủ cũng là đạo diễn, biên kịch, bây giờ bắt đầu ngủ với tạp vụ rồi hả?"

Người đại diện trợn mắt quay đầu, lúc này nàng không thèm che giấu gì nữa:

"Trước kia chẳng lẽ không phải vì ta muốn lôi kéo tài nguyên cho ngươi à?! Còn nữa, làm sao ngươi sống sót? Rõ ràng ta đã thắt chặt dây thừng, sao ngươi có thể thoát ra được? Khẳng định có gì đó cổ quái!"

Khánh Nhất nhìn sang.

Lý Ngọc cười lạnh nói:

"Ngươi chỉ ước gì ta chết, nhưng trong bão tuyết ông đây đã gặp một người quay phim lạc đường, hắn giúp ông tháo dây thừng."

"Vậy hắn đâu rồi?"

Người đại diện hỏi.

"Bị sói cắn chết."

Lý Ngọc trả lời.

"Coi như số ngươi may!"

Người đại diện dữ tợn nói:

"Nhưng ta tin rằng ngươi tuyệt đối không có cách nào còn sống quay về liên bang."

Lúc này, lại có một nữ trợ lý của Lý Ngọc đến trước mặt Khánh Trần:

"Ta có thể đắp chung lều vải với ngươi chứ?"

Khánh Trần nhìn nàng một cái, lại ném lều vải của mình cho nữ diễn viên thuộc Hội Phụ Huynh kia, còn mình thì ôm súng tựa trên vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lưu Lợi Quần bên cạnh thở dài nói:

"Chu Thương, lúc này thằng nhóc ngươi còn làm người tốt cái gì? Không có đồ giữ ấm, thân nhiệt ngươi sẽ hạ rất nhanh."

Khánh Trần cười cười:

"Không sao đâu, các ngươi ngủ đi, tất cả chúng ta đều nằm trong lều vải hành động sẽ rất không tiện, dễ bị người ta ám toán."

Lưu Lợi Quần sửng sốt:

"Nói cũng đúng, vậy ngươi canh một lát đi , chờ ta đi gác đêm, ngươi dùng lều vải của ta."

Khánh Trần thản nhiên như không có chuyện gì, híp mắt nhìn về phía khe núi.

Nơi này tổng cộng có 87 người.

Nhưng hắn chỉ nghe 86 tiếng tim đập.

Không phải có người bị lạnh chết cứng, mà có một “vật chết” đã xâm nhập vào khe núi.