Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1233: Đàn Sói Bất Thường




Khánh Trần áy náy nói:

"Thật ngại quá, quá lâu không nổ súng, nên không được thuận tay."

"Ừm, chuyện thường thôi."

Khánh Lập gật gật đầu.

Lúc này, Lý Ngọc đi vào trong khe núi còn chưa nghỉ ngơi, đã nhìn thấy người đại diện nhà mình và ví da nhỏ trong ngực đối phương.

Hắn dữ tợn nhào tới, đánh nhau với người đại diện:

"Ngươi dám mưu sát ta!"

Khánh Trần đi về góc hẻo lánh ngồi xuống, vui vẻ nhìn một màn này.

Giống như sau khi ăn xong xem vài tiết mục giải trí.

Người đại diện Lý Ngọc suýt ói, rõ ràng đã là người sắp chết, tại sao vẫn cứng đầu sống.

Nàng bị Lý Ngọc túm tóc đè xuống đất, đánh cho một trận.

Nhưng cũng may Lý Ngọc đã hết hơi sức, nhanh chóng bị nàng hất văng ra đất, run chân đứng lên không nổi.

Người đại diện giận dữ hét:

"Loại phế vật như ngươi nếu như không có ta giúp ngươi kiếm tài nguyên, hốt phân, thì mấy chuyện xấu của ngươi đã sớm bung bét rồi."

Lý Ngọc ngồi tê liệt trên mặt đất, thở hồng hộc nói:

"Con đàn bà ác độc, đây chính là lý do ngươi mưu sát ta? Không có ta, bây giờ ngươi vẫn là một người đại diện vô danh tiểu tốt!"

Nói xong, Lý Ngọc nhìn bốn phía:

"Ai giúp ta giết nàng? Ta cho hắn 10 triệu!"

Có người động tâm.

Khánh Nhất bình tĩnh ngồi bên đống lửa, nói khẽ:

"Còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho ta. Khánh Lập, đàn sói chưa dám xông vào khe núi đâu, nhưng chúng ta bị vây ở chỗ này cũng không ổn, ngươi an bài thứ tự canh phòng một chút, để ta ngẫm lại nên lao ra như thế nào."

Đồ ăn của họ không nhiều lắm, dù Khánh Nhất đã gom góp tất cả vật tư, cũng chỉ đủ cho một nhóm nhỏ ăn hai ngày.

Nếu như đàn sói bao vây nơi này, chỉ sợ không cần những mãnh thú kia xông tới, họ cũng nhanh chóng chịu không nổi.

Lúc này, khe núi đột nhiên thành một hòn đảo biệt lập.

Mọi người nhìn nhau, không biết đường ra ở nơi nào.

"Tất cả chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?"

Lưu Lợi Quần ngồi trong khe núi, nhìn tuyết rơi bên ngoài miệng núi lo lắng nói.

Mọi người có thể nhìn thấy, bên ngoài miệng núi có hơn 20 con sói hoang hung hãn không rời đi, mà nằm chờ trong tuyết, cẩn thận quan sát họ.

Thời gian dần trôi qua, cho dù bão tuyết vùi lấp thân thể của chúng nó, chúng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Khánh Lập thấy cảnh này, giả bộ muốn xông ra khỏi khe núi.

Lập tức, hơn 20 con sói hoang đồng thời đứng dậy, lắc hết tuyết đọng trên người, lạnh lùng theo dõi hắn.

Khánh Lập suy tư một lát, hắn bưng súng tự động lên muốn bắn sói hoang.

Thế nhưng, đàn sói kia lại kéo giãn khoảng cách trước, thẳng đến kéo hơn 300 mét mới nằm xuống một lần nữa.

Khánh Lập bắn mấy phát, nhưng đàn sói không hề nhúc nhích.

Việc này khiến Khánh Lập phát giác được điểm khác thường, hắn thấp giọng nói với Khánh Nhất:

"Thiếu gia, đàn sói này......không bình thường. Giống như bọn chúng biết tầm sát thương của súng tự động vậy, mà chúng cũng không e ngại tiếng súng….Trước kia, đàn sói nghe thấy tiếng súng đã sớm chạy."

Khánh Nhất nhíu mày:

"Ngươi muốn nói, thật ra có người đang thao túng đàn sói này?"

Khánh Lập thấp giọng nói:

"Trong lịch sử liên bang, cũng có không ít siêu phàm giả có thể thân cận với dã thú. Mặc dù vẫn chưa có chứng cớ rõ ràng, nhưng không thể không phòng."

"Vậy thì xong rồi."

Khánh Nhất thở dài nói:

"Dã thú thật sự cũng sợ chết, nhưng dã thú do con người điều khiển thì không, một đàn sói đã khắc phục bản năng, đủ để nhốt chết chúng ta ở chỗ này."

Đạn dược của họ vẫn còn không ít, nhưng giết hết đàn sói thì sao, liệu phía sau có còn những nguy hiểm khác?

"Chờ một chút đi."

Khánh Nhất nói:

"Có lẽ còn có đường xoay chuyển."

Trong khe núi khá rộng rãi, chừng ba bốn trăm mét vuông.

Nhưng nơi này chỉ có một đống lửa, cũng chỉ có một số ít người có thể ngồi quanh đống lửa.

Đám Khánh Nhất là những người đến nơi này đầu tiên, số củi bọn hắn gom cũng chỉ đủ cho mình dùng đến bình minh, cho nên căn bản là không có cách nào chia cho những người khác.

Mọi người chỉ có thể ngồi đằng xa trơ mắt nhìn, lạnh đến run lẩy bẩy.

Khánh Lập tính toán đại khái một chút, hắn nói với Khánh Nhất:

"Thiếu gia, có thể đàn sói muốn vây chết chúng ta ở chỗ này, củi đến sáng sớm sẽ dùng hết, nếu như trong ngày mai chúng ta còn chưa tìm ra cách rời đi, vậy đêm mai sẽ vô cùng gian nan."

"Không quản được người khác, chính chúng ta vượt qua buổi tối hôm nay trước rồi nói sau."

Khánh Nhất nói.

Lúc này.

Trong khe núi bắt đầu ồn ào.

Một nam trợ lý của Lý Ngọc nói với đồng nghiệp bên cạnh:

"Bộ quần áo trên người ngươi rõ ràng là của ta, cởi ra cho ta!"

"Đến đây rồi còn nói cái gì quần áo là của ngươi? Ngươi gọi nó, nó có trả lời không?"

Đồng nghiệp kia đáp trả.

Lúc rời khỏi khu trại mọi người đều rất vội vàng, có người mặc nhầm quần áo cũng rất bình thường.

Chỉ là lúc này thực sự quá lạnh, mọi người vừa lạnh vừa đói thật sự chịu không nổi.