Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1232: Lý Ngọc Sống Lại




Chuyện này cũng không thể trách Khánh Trần sơ ý.

Hắn ngụy trang thành Chu Thương cũng là việc ngoài ý muốn bị Ảnh tử bắt ép, theo kế hoạch ban đầu hắn sẽ một mình rời khỏi đội ngũ, đến khu cấm kỵ số 065 tản bộ một vòng, làm quen địa hình trước rồi tính sau.

Cho nên, hấp tấp đóng vai một người, khẳng định sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ.

Bây giờ Khánh Trần đã biết, 'Chu Thương' chưa từng đi lính....

Khánh Trần im lặng một lúc lâu, hỏi:

"Ngươi muốn lấy súng để làm gì?"

Lưu Lợi Quần nhỏ giọng nói với Khánh Trần:

"Chúng ta mới đào vong ngày đầu tiên, đã có hơn phân nửa người chết rồi. Giờ mới đi hơn 20 cây số, đường về sau còn rất xa, ngươi có thể cầm một khẩu súng, chúng ta cũng có cái phòng thân. Ngươi có đói bụng không?"

"Đói."

Khánh Trần gật gật đầu.

Lưu Lợi Quần nói thầm:

"Còn nhiều, rất nhiều người đói hơn ngươi, nhưng trên người mọi người đều không có đồ ăn. Tiếp đó, khi mọi người đối mặt với đói khát sẽ làm cái gì, hẳn là ngươi cũng có thể tưởng tượng ra."

Khánh Trần thở dài, đây chính là sự tinh tường của kẻ làm nền.

Lúc này, có người kỳ quái nhìn về phía các trợ lý của Lý Ngọc:

"Lý Ngọc đâu? Không phải các ngươi kéo hắn đi đó sao?"

Trên đường đào vong, năm nam trợ lý giống như chó trượt tuyết, cũng coi như một cảnh tượng hiếm thấy.

Chỉ là, chó trượt tuyết đều đến rồi, xe trượt tuyết và người trượt tuyết thì không thấy đâu?!

Người đại diện Lý Ngọc ôm chặt ví da nhỏ vào trong ngực, cực kỳ đau buồn lên tiếng đầu tiên:

"Hắn ở trên đường đột nhiên giống như phát điên muốn chạy về hướng thành phố số 10, chúng ta không ngăn được hắn, chỉ có thể tiếp tục lên đường. Chúng ta cũng không biết vì sao hắn phát điên, nhưng bây giờ hẳn đã bất hạnh gặp nạn."

Những người khác trong doanh địa nửa tin nửa ngờ.

Lý Ngọc có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng cũng quá bất ngờ.

Không đợi đám người suy nghĩ rõ ràng, bên ngoài khe núi bỗng nhiên có người hô to:

"Cứu mạng! Mau cứu ta!"

Người đại diện Lý Ngọc biến sắc!

Bởi vì nàng biết, đây rõ ràng là giọng của Lý Ngọc! Đối phương lần theo ánh lửa trong khe núi mà đến đây!

Sao lại như vậy?!

Rõ ràng mình đã thắt chặt dây thừng trên người đối phương rồi, làm sao hắn ta sống được?!

Nhất thời, ánh mắt mọi người trong khe núi đồng loạt nhìn về phía người đại diện....

Trong lòng người đại diện rất chán nản, nếu như trước đó giết chết Lý Ngọc thì tốt, nhưng nàng sống trong thành thị ngày thường ngay cả cơ hội giết cá còn không có, nào dám thật sự giết người?

Đám người nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lý Ngọc chân thấp chân cao chạy tới, quần áo trên người lộn xộn không chịu nổi.

Ở phía xa, trong gió tuyết có một bóng sói màu xám, nhanh chóng đuổi theo hắn.

"Ra ngoài cứu hắn chứ?"

Có người nhỏ giọng nói.

Người đại diện Lý Ngọc đột nhiên nói:

"Không được, đàn sói đã đến, ta biết mọi người rất tốt bụng, nhưng Lý Ngọc nhà chúng ta nhất định không đành lòng nhìn các ngươi vì hắn mà chết trên vùng hoang dã! Chúng ta tuyệt đối đừng ra ngoài!"

Người đại diện này nói năng rất dõng dạc.

Nhưng mọi người liền lập tức hiểu ra, người đại diện sợ Lý Ngọc còn sống trở về liên bang.

Có vài người yên lặng nhìn ví da trong lòng người đại diện, âm thầm suy nghĩ.

Kỳ thật, cũng không có ai thật sự muốn đi cứu Lý Ngọc, còn cảm thấy hứng thú với cái ví da này hơn.

Mà lúc này Khánh Trần đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên nổi hứng.

Hắn cũng không muốn Lý Ngọc sống, nhưng tiết mục giải trí đêm nay....không có gì sao.

Mọi người nhìn thấy 'Chu Thương' đột nhiên nổi máu anh hùng đứng dậy:

"Đó là một mạng người, sao chúng ta có thể thấy chết không cứu. Cũng không cần ra ngoài, đứng từ xa nổ súng bắn chết hai con sói, đàn sói hẳn sẽ không tiếp tục đuổi giết hắn."

Nói xong, hắn đi tới miệng núi bưng súng lên, tựa hồ đang cố hết sức ngắm chuẩn.

Trong đống tuyết, Lý Ngọc thất tha thất thểu chạy trước, hắn hô hấp càng ngày càng nặng, chỉ cảm thấy mỗi lần hít thở, hơi lạnh kia liền rót thẳng vào trong lá phổi.

Hắn nhìn ánh lửa phía trước, ra sức chạy, bản năng cầu sinh giúp hắn chiến thắng sự yếu ớt của mình.

Nhưng hắn đã nghe được tiếng bước chân của đàn sói sau lưng.

Đột nhiên, tạch tạch hai phát, đạn bắn vào bên cạnh cách hắn không xa, cũng không trúng vào cái gì.

Có vẻ đàn sói bị tiếng súng này quấy nhiễu, nên cũng không tiếp tục đuổi theo mà dừng bước, yên lặng quan sát.

Lý Ngọc nhân cơ hội này lao lên lần nữa, cuối cùng trước khi đàn sói tiếp tục đuổi theo, thành công xông vào trong khe núi.

Lúc này đàn sói đã cách rất gần, Khánh Lập nhìn trên lông đàn sói này dính không ít vết máu, ắt hẳn đã có không ít người thành đồ ăn của đàn sói.

Hắn trầm mặc hai giây sau nói với Khánh Trần:

"Trong quân đoàn số 2 các ngươi không tập bắn bia à? Tiết kiệm đạn một chút."