Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1031: Giả Y Như Thật




Trên cánh đồng tuyết, có người chật vật chạy như điên.

Người trốn ra từ khu trại ven hồ đã lạc đường trong cơn bão vì gió tuyết.

Còn có rất nhiều người đuổi kịp bước chân của đám người Khánh Nhất, thể lực lại không tốt bằng nhóm tạp vụ, phải chật vật đào vong….

Bọn hắn truy tìm những dấu chân cuối cùng trong đống tuyết, đi đến trước khe núi, cầu xin Khánh Nhất cho họ vào.

Mắt thấy tiếng hú của đàn sói ngày càng gần, ngoài khe núi tiếng khóc ầm ĩ.

Khánh Nhất suy tư một lát, nói với Khánh Lập:

"Thả họ vào đây."

Khánh Lập nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng tự nhủ sẽ không lại là loại lý do 'Nếu như tiên sinh ở đây, cũng sẽ làm như vậy' nữa chứ.

Khánh Nhất cười cười:

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, lần này là bởi vì chúng ta cần vài người gác đêm. Để những người này vào trong khe núi đi, mọi người đều phải làm việc, không có ngoại lệ."

Khánh Lập phất phất tay ra hiệu cho hai tên tùy tùng ở miệng núi, đám người bên ngoài khe núi liền chen chúc mà vào.

Từ ven hồ trốn ra hơn hai trăm người, mà lúc này, cộng cả đám Khánh Nhất, Tôn Sở Từ, nhân số còn chưa đến một trăm.

Ít nhất có một nửa nhân số đã vùi mình trong gió tuyết không bến bờ kia.

Mọi người trong khe núi, chia làm mấy nhóm.

Khánh Nhất, Tôn Sở Từ, Tống Niểu Niểu, tạp vụ là một nhóm.

Nhân viên đoàn làm phim, Diêm Xuân Mễ, những người này là một nhóm.

Nam nữ diễn viên chính do Chu phó đạo diễn mang tới, các trợ lý của Lý Ngọc, nhà đầu tư là một nhóm....

Bảy tên Quạ Đen khoanh chân ngồi ở trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không có ý định giao lưu gì với những người trong khe núi, chỉ có lúc Khánh Nhất ăn uống, bọn hắn mới mở mắt ra một chút....

Địa vị nam nữ diễn viên chính Chu phó đạo diễn mang tới cũng không cao lắm, còn cách Tống Niểu Niểu một đoạn.

Tính ra họ cũng quá xui xẻo, rõ ràng là đi quay phim, kết quả mới ra khỏi thành phố số 10 liền bị khống chế, đến bây giờ còn chưa kịp tỉnh táo lại.

Chỉ thấy vị nữ diễn viên kia quỳ gối trong đống tuyết, hai tay chắp lại, yên lặng cầu nguyện cái gì đó.

Liên bang tín ngưỡng hỗn tạp, toàn bộ 26 thành phố trong liên bang, chỉ riêng tông giáo trong danh sách đã có hơn hai trăm.

Vào những lúc sống sót sau tai nạn, cầu nguyện một chút cũng rất bình thường, cho nên cũng không ai để ý.

Chỉ là, sắc mặt Khánh Trần đột nhiên rất cổ quái, vị nữ diễn viên kia nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói:

"Cảm tạ phụ huynh phù hộ, nguyện liên bang thanh niên...."

Mẹ nó trong đoàn làm phim còn có một người nhà....

Nhưng người nhà này còn chưa biết, phụ huynh còn bận chạy thoát thân với nàng, cũng không có thời gian phù hộ nàng....

La Vạn Nhai đến thành thị số 10 mới bao lâu chứ, sao đã phát triển đến một nữ minh tinh cũng trở thành người nhà rồi?

Khánh Trần suy tư, cũng có thể nàng ta gia nhập ở thành phố số 18, dù sao những minh tinh này vẫn thường xuyên qua lại giữa hai thành phố.

Khánh Lập đứng trong khe núi lạnh giọng nói:

"Đàn sói sắp tới rồi, ai từng dùng súng giơ tay."

Vũ khí họ mang theo còn dư một ít, có thể phát cho đám người dùng để chống cự đàn sói.

Khánh Trần giả bộ như không biết gì, im lặng ngồi trong góc.

Dù sao ở đây có cận vệ của Khánh Nhất, có Diêm Xuân Mễ, khó khăn lắm mình mới thay hình đổi dạng thành người khác, tránh nặng tìm nhẹ một chút có sao không?

Không sao cả.

Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Lợi Quần đột nhiên nói:

"Chu Thương biết dùng."

Khánh Trần: "...."

Hắn yên lặng nhìn về phía Lưu Lợi Quần, trong lòng tự nhủ có phải bát tự lão này tương khắc với mình không vậy.

Lưu Lợi Quần nói với Khánh Lập:

"Trước kia Chu Thương ở trong quân đội tập đoàn liên bang, sau khi xuất ngũ đến đoàn làm phim làm tạp vụ, hắn khẳng định biết dùng súng."

Khánh Trần:

"....Vâng, ta từng phục vụ hai năm quân dịch trong quân lữ dã chiến 107, quân đoàn số 2 thuộc quân đội liên bang."

Khánh Lập nhíu mày nhìn về phía Khánh Trần:

"Ngươi thuộc đội nào, trung đội trưởng tên gì?"

Khánh Trần trả lời:

"Đội 7, trung đội trưởng tên là Ninh Thuận."

Khánh Lập quay đầu nhìn về phía Khánh Nhất:

"Thiếu gia, lại còn nằm trong danh sách tác chiến của Khánh thị chúng ta. Ngươi hẳn đã nghe nói đến trung đội trưởng Ninh Thuận của hắn, chính là người đi theo Khánh Hoài vào khu cấm kỵ số 002, về sau bị mẹ của Khánh Hoài đưa lên toà án quân sự. Chu Thương này hẳn là xuất ngũ sớm, nếu như không xuất ngũ, có khi đã chết trong khu cấm kỵ số 002 rồi."

Khánh Nhất sửng sốt nhìn về phía Khánh Trần:

"Cho hắn một khẩu súng tự động."

Khánh Trần nhận súng ngồi trở lại trong góc, định tiếp tục giấu mình.

Lại nghe Lưu Lợi Quần nhỏ giọng nói:

"Không nghĩ tới ngươi giả y như thật, làm sao ngươi biết có trung đội trưởng tên Ninh Thuận?"

Khánh Trần yên lặng quay đầu nhìn về phía Lưu Lợi Quần:

"....Từng nghe nói."

Lúc này hắn rất muốn đánh người, thì ra thân phận ngụy trang Chu Thương này chưa từng đi lính, Lưu Lợi Quần vì muốn lừa lấy khẩu súng, mới nói láo Khánh Lập!

---

Từ đây tới tối truyện sẽ lên 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!