Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1230: Đào Vong 2




Sở dĩ nàng lấy cái túi này vì vật trong túi chính là giấy chứng nhận và điện thoại của Lý Ngọc, hơn nữa nàng còn biết mật khẩu tài khoản của hắn, nếu nàng có thể cầm điện thoại của hắn đến một nơi nào đó có tín hiệu thì chắc chắn nàng có thể dễ dàng chuyển tiền từ tài khoản của hắn sang tài khoản của nàng.

Lý Ngọc vừa mở mắt ra đã kinh ngạc phát hiện chỉ còn mình hắn đang nằm giữa đống tuyết.

Hắn định đứng dậy đuổi theo mọi người nhưng vì quản lí của hắn sợ hắn có thể chạy thoát nên đã thắt chặt những sợi dây buộc quanh người hắn.

Nàng thắt chặt đến mức Lý Ngọc giãy dụa một lúc mà vẫn không thể nào thoát ra được.

Lúc này, giữa một khoảng không đầy tuyết trắng rộng lớn chỉ còn một chấm đen là Lý Ngọc.

....

Trong khe núi, người bảo vệ của Khánh Nhất nói:

"Thiếu gia, chúng ta đã đi 20 cây số rồi, đêm qua mọi người đều đã không ngủ, hôm nay mọi người cứ ở trong khe núi này nghỉ ngơi một lúc đi. Phía sau chúng ta có một đàn sói, vì bây giờ là mùa đông nên thức ăn rất khan hiếm, nên nếu đàn sói đã phát hiện ra con mồi thì nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua đâu. Địa hình nơi này rất thuận lợi cho việc phòng ngự, nếu số lượng đàn sói không nhiều thì ta nghĩ chúng ta có thể dùng vũ khí để ngăn chúng được. Nhưng đến lúc đi qua bình nguyên thì khó mà nói trước được điều gì."

Địa hình khe núi khá chật hẹp, hai bên là hai ngọn núi cao hơn mười mét, lối dẫn vào khe núi chỉ đủ rộng cho bốn người đi, nhưng bù lại khoảng không bên trong lại khá rộng rãi.

Người bảo vệ nói tiếp:

"Ta đã nói chuyện với tên Tôn Sở Từ đó rồi, ta có thể khẳng định họ có quen biết tiên sinh, một cô gái tên là Đoàn Tử nói, ở thế giới ngoài, họ và tiên sinh rất thân thiết với nhau.....Ta định cho họ gia nhập vào đội bảo vệ, đến khi nào đàn sói tấn công thì họ sẽ tham gia vào hàng phòng thủ. Tuy số vũ khí mà họ mang theo không tốt lắm, nhưng dù gì thì nó cũng có thể phát huy được chút tác dụng trên đàn sói."

"Ừ.”

Khánh Nhất gật đầu, sau đó lại nói:

"Khánh Lập, ngươi đi đưa cho Tống Niểu Niểu chút đồ ăn đi, nếu đàn sói đến thì nhất định phải bảo vệ nàng."

Chuyện khiến mọi người bất ngờ là từ khi xuất phát đến giờ, Tống Niểu Niểu còn chưa kêu ca bất kì câu nào.

Không nhưng thế, suốt quãng đường đi, nàng còn dìu người quản lí mập mạp của mình, có đôi khi họ bị ngã nhưng cả hai đều nhanh chóng tự đứng dậy mà không cần người giúp.

Khánh Lập sửng sốt:

"Tại sao chúng ta phải bảo vệ nàng?"

Khánh Nhất nói:

"Ngươi không cảm thấy, tiên sinh cố ý mời nàng đến đây là vì hai người họ có quan hệ gì đó sao...."

Khánh Lập:

".....Vậy còn những người khác thì sao?"

"Để họ tự sinh tự diệt.”

Khánh Nhất nói:

"Chúng ta chỉ cần tự bảo vệ mình là được."

Lúc này, phía xa bỗng xuất hiện vài bòng người, đợi đến khi họ đến gần, mọi người mới thấy rõ đó là bảy tên quạ đen của Tòa án Cấm kỵ, ngoài họ ra còn 7 người làm công đang đi ngay phía sau.

Những người làm công đó có vẻ rất mệt mỏi, sau khi những người đó đuổi kịp đám quạ đen, họ đều ngã ngồi xuống đất thở hồng hộc.

Một lúc sau, những người theo sau họ cũng đuổi kịp đến nơi, ngay khi họ xuất hiện, tiếng sói tru cũng càng ngày càng gần.

Nhưng ngay khi họ đến nơi thì mới phát hiện đám Khánh Nhất đã sớm cầm súng đứng canh ở cửa như đang cảnh cáo không cho họ lại gần vậy.

Có lẽ vì những người trong khe núi đang đốt lửa nên hai hai bức tường phản chiếu lên màu đỏ càm.

Bên ngoài là bầu trời xám xịt và băng tuyết trắng xóa.

Tất cả mọi thứ tựa khung như cảnh trong một bộ phim đen trắng cũ kĩ.

"Khánh Lập, cho những người làm công lên đây đi.”

Khánh Nhất nói.

Lần này Khánh Lập không hỏi lại, vì hắn biết vị tiên sinh kia từng giả mạo một người làm công để gia nhập đoàn làm phim nên nếu trong số những người làm công đó, có người là người quen của tiên sinh thì sao....

Hắn hiểu.

Trong mắt Khánh Nhất, những chuyện chỉ cần có chút xíu liên quan đến tiên sinh thì đều là chuyện ưu tiên.

Khánh Lập ra hiệu cho hai người đang đứng canh gác trước cửa khe núi:

"Mấy người làm công lên đây đi."

Nghe thấy thế, Lưu Lợi Quần lập tức dẫn người của mình lên khe núi, đúng lúc này, nữ trợ lí luôn đi theo Lý Ngọc bỗng kéo tay áo Lưu Lợi Quần: "

Xin ngươi mang ta theo với."

Lưu Lợi Quần cười khổ:

"Ta nghĩ ngươi nên nói với những người trên đó thì hơn, ngươi có nói với ta cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Lúc này, trong khe núi.

Khánh Nhất nghe ngóng một lúc rồi nói:

"Khánh Lập, chuẩn bị chiến đấu đi, hai bên đều có tiếng sói, có lẽ chính bọn sói đã cố ý lùa mọi người đến một chỗ, xem ra bọn chúng sắp tấn công rồi."

---

Trong lúc chờ chương có bạn có thể đọc:

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠