Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1229: Đào Vong 1




Mà lúc này, đám người làm công cũng đã vượt lên dẫn trước những người còn lại.

Lúc này, Lý Ngọc quấn mình như một cái kén tằm trong một lớp vải lều rất dày.

Năm trợ lí của hắn đang ra sức kéo hắn về phía trước, nhưng có lẽ họ đánh giá quá thấp độ dày của tuyết và đánh giá cao sức khỏe của mình rồi.

Có lẽ vì họ chưa ra hoang dã bao giờ nên không biết, tuy trời mới rơi tuyết khoảng một giờ nhưng lớp tuyết trên đất đã cao đến mắt cá chân người trưởng thành rồi, chỉ sau đêm nay thôi, lớp tuyết này sẽ còn dày lên nhiều nữa.

Trong hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt như thế này, một người bước đi đã khó khăn rồi, huống chi là kéo theo một tên vô dụng nữa....

Nhưng không phải mỗi họ tham tiền, mà ngoài họ ra, những nhân viên khác của đoàn làm phim đều đang cố sức vác máy quay hoặc dụng cụ gì đó đắt tiền theo bên mình.

Khi họ thấy Lưu Lợi Quần đi qua, mấy người đó còn nói:

"Ngươi lại đây vác chiếc máy quay này đi, ngươi có biết cái máy này đáng giá gần 2 triệu không, chẳng lẽ ngươi cứ thế nhìn nó bị vứt trên hoang dã sao."

Khánh Trần thở dài, bây giờ là lúc nào rồi mà họ còn hơi sức nghĩ đến tiền, xem ra những người này vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh của mình lúc này rồi.

Thậm chí, dù không vác được cũng nhờ người vác cho.

Từ lúc hắn tham gia đoàn làm phim đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy các nhân viên của đoàn làm phim cư xử ngang hàng với những người làm công cả, đến giờ ăn, họ được ăn trước, đến giờ nghỉ, họ được nghỉ trước, thậm chí mỗi lần các diễn viên mời mọi người uống trà sữa thì cũng chẳng có ai chừa phần lại cho những người làm công cả.

Cho nên, khi biết mình không khiêng nổi, họ mới có suy nghĩ sai những người làm công vác cho mình.

Nhưng Lưu Lợi Quần cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ bây giờ tiền bạc đã chẳng là gì nữa rồi, tính mạng mới là quan trọng nhất.

Lưu Lợi Quần lập tức từ chối người đó:

"Ta không khiêng đâu, cái máy quay đó phải nặng ít nhất 40 cân, nếu cho ta vác nó theo thì có lẽ ta cũng chẳng vác được đâu."

Người đó gấp gáp nói:

"Vậy ngươi sai thủ hạ của ngươi là được."

Lưu Lợi Quần quay đầu nhìn đám Khánh Trần, sau đó vui vẻ nói:

"Sao thủ hạ của ta phải vác nó cho ngươi? Cứ cho là ta sẽ sai người vác nó về được đi, đến lúc đó ngươi sẽ chia tiền bán nó cho chúng ta sao?"

"Có chứ!"

Hắn cắn răng nói:

"Ta và ngươi, một người một nửa."

"Chia tiền cũng không được.”

Lưu Lợi Quần vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, người đó lại ngăn Khánh Trần lại:

"Hay ngươi vác cái máy đó đến trấn nhỏ cho ta đi, khi nào bán được, ta sẽ chia cho ngươi 500.000, sau khi có số tiền này, ngươi cần gì phải đi làm công cho người khác nữa."

Lưu Lợi Quần vừa thấy hắn ngăn Khánh Trần lại thì tức giận nói:

"Nếu ngươi muốn chết thì cứ đi chết đi, chúng ta không ngăn cản đâu, nhưng đừng kéo theo người khác làm gì, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến hắn!"

Bầy quạ đen vẫn đi theo phía sau họ, đến khi gặp đám Lý Ngọc, họ vẫn thản nhiên đi qua mà chẳng thèm nói câu gì.

Đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói chỉ giúp trẻ nhỏ của họ.

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, dấu chân trên tuyết của bọn Khánh Nhất cũng càng ngày càng mờ, nếu đến khi tuyết bao phủ hoàn toàn dấu vết mà họ vẫn không đuổi kịp thì có lẽ họ khó mà sống sót được.

"Mọi người nhanh chân lên, chúng ta nhất định phải đuổi kịp họ, những người đó có kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều, chỉ khi nào chúng ta đuổi kịp được họ thì mới có khả năng sống sót, nếu không thì chúng ta cũng chẳng còn hi vọng sống nào nữa đâu.”

Lưu Lợi Quần vừa nói vừa bước nhanh về phía trước.

Đến tận lúc này, đám trợ lí của Lý Ngọc mới nhận ra vấn đề này.

Bây giờ họ đã là những người đi cuối cùng rồi, dấu chân của những người đi trước cũng đã hơi mờ, nếu họ còn không đi nhanh lên thì chắc chắn những dấu chân đó sẽ bị tuyết phủ mất, nghĩ đến đây, đám trợ lí bắt đầu luống cuồng.

Đúng lúc này, tiếng sói tru ở phía xa lại tiếp tục vang lên.

Một tên trợ lý vừa quay đầu nhìn ra sau thì đã thấy một con sói trắng to lớn đang từ từ đi về phía hắn.

Hắn lập tức nói:

"Nếu các ngươi thích thì cứ kéo tiếp đi, ta không kéo nữa đâu."

Hắn vừa nói vừa nhanh chóng cởi sợi dây thừng kéo Lý Ngọc trên tay rồi lập tức chạy nhanh về phía trước.

Sau khi hắn đi, hai tên trợ lí còn lại quay sang nhìn nhau, sau đó họ cũng nhanh chóng cởi dây thừng trên tay rồi cũng chạy đi, quản lí của Lý Ngọc thấy mọi người đều chạy hết đã chửi ầm lên.

Nhưng vừa mắng được một lúc, nàng lại quay sang thoáng nhìn Lý Ngọc một lượt, sau đó nàng lập tức tiến lại gần hắn rồi nhanh chóng thắt chặt những sợi dây vốn để cố định lớp vải bọc quanh người hắn, sau khi thắt xong, nàng đưa tay giật lấy một cái túi da nhỏ ở ngay trước ngực Lý Ngọc rồi cũng chạy theo mọi người....