Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1228: Hố Người Quá A




Cặp lông mày lá liễu mỏng manh của Tứ Nguyệt nhăn lại:

"Ta thấy bên ngoài khu cắm trại vẫn còn có mấy chiếc xe nguyên vẹn không bị sao mà?"

Lưu Lợi Quần giải thích:

"Những chiếc xe đó không có chìa khóa."

Tứ Nguyệt ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đắng ngắt:

"Đều do tên Khánh Trần kia, không chỉ hại chúng ta phải đi công tác mà ngay cả một chiếc xe cũng không có."

Trong lòng Khánh Trần thầm nghĩ chuyện này thì mắc mớ gì tới chính mình, hắn tò mò hỏi:

"Các ngươi đi bộ tới nơi đây sao?"

"Không phải, chúng ta đi nhờ xe tới cách đây mấy chục cây số, nhưng chiếc xe đó đi đường khác, vậy nên chúng ta đành phải tiếp tục đi bộ về phía bắc."

Tứ Nguyệt thở dài nói:

"Hố người quá a."

"Có phải các ngươi cũng định đến trấn nhỏ đúng không?"

Tứ Nguyệt hỏi.

Lưu Lợi Quần gật đầu, lúc này phần lớn mọi người đã bắt đầu lên đường nên trong khu trại chẳng còn ai khác ngoài họ cả.

Tứ Nguyệt hỏi:

"Thế thì càng tốt, ta biết các ngươi không có xe, nhưng.....Các ngươi có đồ ăn không?"

Khánh Trần dở khóc dở cười, theo những gì hắn biết, Tòa án Cấm kỵ đâu phải tổ chức nghèo khổ gì, bây giờ phần lớn thuốc biến đổi gien trên thị trường đều do họ cung cấp, mà giá cả của thuốc biến đổi gien chưa bao giờ thấp cả, nên số tiền lời mà họ thu về sao có thể ít được?

Có vẻ đây là lần đầu tiên Lưu Lợi Quần được tiếp xúc trực tiếp với người của Tòa án Cấm kỵ, nên sau khi nghe thấy câu nói này, hắn đã đứng ngây ra một lúc rồi mới nói:

"Phần lớn đồ ăn của chúng ta vừa bị một người được chọn tịch thu hết rồi."

Khánh Trần tò mò hỏi:

"Chẳng lẽ các ngươi không mang theo chút đồ ăn nào sao?"

Tứ Nguyệt thở dài:

"Trên đường đi chúng ta đã gặp một nhóm người hoang dã sắp chết đói, lúc đầu ta định mặc kệ họ, nhưng sau khi thấy hơn mười đứa trẻ đứng lẫn trong đám người đó, ta đã quyết định tặng tất cả số đồ ăn của chúng ta cho họ."

"Chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi luôn giúp đỡ mọi người sao?"

Khánh Trần thầm nói.

Tứ Nguyệt chân thành nói:

"Không phải ta muốn giúp mọi người, mà là ta muốn giúp những đứa trẻ đó, vì họ chính là tương lai."

Lúc này, Lưu Lợi Quần đã thu thập những chiếc lều còn tạm dùng được lại một chỗ rồi gói gọn chúng thành một cái bọc nhỏ, cuối cùng hắn buộc một sợi dây vào bọc rồi kéo lê theo sau.

Lưu Lợi Quần vừa đi vừa nói thầm:

"Sao ta không nhận ra biểu hiện khác thường của hắn ngay từ đầu nhỉ, mãi chúng ta mới có cơ hội được ôm đùi, bây giờ thì hay rồi, chúng ta không những không ôm được đùi mà còn bị đùi bỏ lại."

Khánh Trần vui vẻ nói:

"Ngươi muốn ôm đùi ai cơ?"

"Đương nhiên là đùi của vị thanh tra đó rồi.”

Lưu Lợi Quần thở dài:

"Bây giờ nghĩ lại, ta mới hiểu được vì sao lần đó đám Tôn Sở Từ lại bảo chúng ta không cần làm, mà để họ tự làm rồi, hóa ra là ông chủ của người ta đang đứng ngay ở đấy. Không những thế, lúc họ đưa cơm cho ông chủ, ta còn đứng ta ngăn lại...."

Khánh Trần cười nói:

"Mấy người làm công như chúng ta làm gì có hi vọng ôm được đùi hắn?"

Lưu Lợi Quần nói:

"Nếu sau này lại có cơ hội khác, ta nhất định phải ôm bằng được cái đùi này. Ngươi đã nghe truyền thuyết về vị thanh tra tên là Khánh Trần này chưa, trong khi người bình thường thích bàn tán tin tức về giới giải trí thì những ông trùm trong giới giải trí lại thích nói về những câu chuyện liên quan đến các nhân vật lớn trong tập đoàn, mỗi lần đi đự tiệc, ta đều nghe thấy những người ở đó nhắc đến cái tên này rất nhiều lần, nghe nói đối phương chính là một trong những nhân vật lớn lợi hại nhất trong Khánh thị ở thành phố số 10. Nếu chúng ta ôm được cái đùi này thì đâu cần vất vả như bây giờ nữa?"

Khánh Trần hăng hái hỏi:

"Nếu ngươi thật sự ôm được đùi hắn thì ngươi định làm gì?"

Lưu Lợi Quần nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta có thể nhờ hắn cho ta lên làm người quản lí tất cả các nhóm người làm công trong các đoàn phim được không?"

Khánh Trần: "...."

Tuy suy nghĩ này nghe có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại rất đáng yêu.

Khánh Trần thầm nghĩ, nếu hắn cũng nghĩ như Lưu Lợi Quần thì có lẽ cuộc sống của hắn đã không phức tạp như bây giờ rồi.

....

Tuy Tứ Nguyệt vừa nói sẽ không giúp người trưởng thành, nhưng khi tất cả họ cùng xuất phát, nàng lại cố ý dẫn đầu đội ngũ để chắn bớt gió lạnh cho bọn Lưu Lợi Quần và Khánh Trần.

Vì phần lớn công việc của người làm công ở ngoài trời, nên đa phần mọi người đều mặc sẵn những bộ quần áo giữ ấm rất dày.

Sau khi đi được một lúc, họ đã nhìn thấy bóng lưng của những người khác trong đoàn làm phim.

Thời gian đầu, đoàn người của Khánh Nhất dẫn đầu mọi người, tiếp theo là đoàn Lý Ngọc và các nhân viên của đoàn làm phim, còn họ xếp cuối cùng.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người chẳng còn thấy đoàn người của Khánh Nhất đâu nữa mà chỉ thấy một hàng dấu chân nối thẳng về phía xa.