Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1227: Chúng Ta Hiểu




Khoảng cách bước chân của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng người hộ đạo này có thể điều chỉnh lại khoảng cách mỗi bước của mình để Khánh Nhất cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Khánh Nhất ở phía sau lưng nói:

"Xin lỗi, khi nãy thái độ của ta không được tốt lắm, nhưng đó là tiên sinh của ta."

Người hộ đạo cười đáp:

"Cậu chủ không cần phải giải thích, ta hiểu mà. Đúng rồi, phải xử trí tên Lý Ngọc kia như nào? Hắn vẫn còn sống."

Khánh Nhất quay đầu lại liếc nhìn Lý Ngọc ở phía sau, cười nói:

"Hạng người này không sống nổi tới trấn nhỏ đâu, đi thôi."

Lúc này, những người khác trong khu cắm trại nhìn thấy mấy người Khánh Nhất dứt khoát rời khỏi đây thì cũng vội vàng đi theo.

Hiện giờ mười hai người trợ lý Lý Ngọc dẫn theo chỉ còn lại mười một người, năm nam sáu nữ.

Một tên bị bắn chết khi Chu Đạo thẩm vấn.

Lý Ngọc nói:

"Chúng ta không nên đi theo, chắc chắn chuyện ở đây sẽ nhanh chóng truyền về Liên Bang, đến lúc đó bạn bè của ta biết được, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ cách tới cứu viện ta. Mọi người đừng đi theo bọn hắn, tuyết rơi lớn như vậy lại phải đi 120km, đi ba bốn ngày chắc chắn sẽ chết cóng trên đường đi, ta không đi xa được như vậy!"

Trợ lý khuyên nhủ hắn:

"Mau đi thôi, sẽ không có ai tới cứu viện đâu, thành phố gần đây nhất cũng cách hơn 300km."

Bọn hắn không nói thẳng ra những người bạn của Lý Ngọc đều chỉ là bạn bè ăn chơi, nào có ai tới đây cứu hắn chứ?

Lý Ngọc không muốn đi là vì hắn quá yếu ớt, mỏng manh,

Trước đó khi bàn tay bị thương nhẹ hắn đã la hét đòi ngừng diễn, dẫn tới cả một đoàn làm phim phải ngừng làm.

Chỉ là các trợ lý không ngờ rằng dưới tình hình này mà hắn vẫn tùy hứng như vậy.

Lý Ngọc nhìn mấy tên trợ lý nam:

"Ta không đi xa được như vậy đâu, hay là ta trả cho các ngươi ít tiền, các ngươi dùng lều vải làm một chiếc xe trượt tuyết đơn giản, kéo ta đi. Mỗi người một triệu, năm người cộng lại là năm triệu, việc này cũng không quá vất vả."

Các trợ lý nhìn nhau, động lòng trước con số này.

Trong suy nghĩ của bọn hắn thì chỉ hơn 100km mà thôi, mọi người đồng tâm hiệp lực có lẽ vẫn có thể vượt qua được.

Bình thường tiền lương của mọi người chỉ có ba bốn nghìn, nếu như có thể nhận được một triệu, sau khi trở về có thể mở một cửa hàng nhỏ ở Liên Bang, còn có thể trả hết nợ nữa.

Mấy tên trợ lý nhìn nhau:

"Phải ký hợp đồng."

Hai mắt Lý Ngọc sáng bừng:

"Được, ký ngay bây giờ!"

Đối với hắn thì năm triệu không đáng là bao cả, với số tiền cát sê của hắn, chỉ cần tốn hai ngày là sẽ kiếm được.

Lưu Lợi Quần bảo các nhân viên hỗ trợ thu dọn những thứ có thể dùng được lại, bản thân hắn thì dỡ mấy cái lều vải xuống, nói là chắp vá lại biết đâu còn có tác dụng.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn cởi quần áo của mấy người đã chết ra, bảo là sẽ mặc lên.

Lưu Lợi Quần vừa cởi quần áo vừa nhìn về phía Lý Ngọc, lẩm bẩm:

"Đúng là có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, đến nơi rừng núi hoang vắng này mà vẫn có thể dùng tiền để sai bảo mấy người này làm gia súc. Chu Thương, thằng nhóc này đứng ngây ra đó làm gì hả, mau tới đây giúp một tay đi."

'Chu Thương' cười cười:

"Lưu lão đại, ngài chẳng kiêng kỵ chuyện gì cả."

Lưu Lợi Quần cười khổ:

"Những nhân viên hỗ trợ chúng ta vốn ti tiện, trước đây thu dọn quần áo trên người đạo cụ thì có lần nào nhẹ nhàng hơn bây giờ đâu? Ngươi cứ coi những người chết kia là đạo cụ là được rồi."

Nhưng đúng lúc này, trong đêm tuyết rơi lạnh lẽo, có tiếng sói tru từ phương xa truyền tới. Khánh Trần ngẩng đầu lên, nhìn thấy có kền kền đang bay lượn trên bầu trời.

Đám thú dữ hoang dã này ngửi được mùi máu tay nên chạy tới đây.

Khánh Trần nhíu mày lại, trên vùng hoang dã vắng người qua lại này, đàn sói sẽ có quy mô như nào?!

Nếu như đàn sói này chú ý tới bọn hắn, dị năng giả thì còn dễ nói, những người bình thường bị tụt lại phía sau tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Trong khi suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về phía nam, ở đó có bảy tên 'Quạ Đen' mặc áo choàng đen bằng sợi đay nhanh chóng lao tới.

Người cầm đầu chính là người quen cũ, Tứ Nguyệt.

Chỉ thấy Quạ Đen đi cực nhanh trên mặt đất phủ trắng tuyết, những cơn gió mạnh thổi áo choàng của bọn hắn bay phất phới.

Chỉ vài phút sau, Quạ Đen đã đi tới khu cắm trại, Tứ Nguyệt nhìn những thi thể ở xung quanh, nhưng không hề quan tâm tới.

Nàng hỏi mọi người:

"Các....các ngươi tới trấn nhỏ ở phía bắc phải không? Có thể cho đi nhờ xe được không?"

Khánh Trần ngạc nhiên, ngay cả Quạ Đen của Tòa án cấm kỵ cũng tới, vậy chẳng lẽ sẽ có một trận chiến vô cùng kịch liệt diễn ra trong trấn nhỏ hay sao?

Lúc này, Lưu Lợi Quần cười khổ, nói với Tứ Nguyệt:

"Thật ngại quá, xe trong khu cắm trại không thể dùng được nữa rồi."