Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1226: Đi Nhờ Xe




Bên trong những chiếc xe bị nổ tung kia còn có thức ăn, vật tư của họ.

Tôn Sở Từ nhanh chóng phản ứng lại, hắn nói với mọi người:

"Chúng ta chỉ còn cách tiếp tục đi về phía bắc, tiến tới trấn nhỏ bên ngoài vùng cấm kỵ số 065. Dù chi phí ở đó đắt đỏ nhưng tối thiểu đó cũng là nơi có người ở, cũng có xe cộ. Nếu như so sánh với khoảng cách tới thành phố số 10, khoảng cách đến trấn nhỏ đó chỉ có 120km, chúng ta có thể vượt qua được."

Dựa theo tốc độ hành quân của quân đội thì hành quân nhanh là 45-75km một ngày, hành quân cấp tốc thì chừng 200km một ngày.

Nhưng sức khỏe của những nhân viên và diễn viên của đoàn làm phim kém quân nhân rất xa, hơn nữa còn đi dưới trời tuyết rơi, gió lớn.

Chỉ e phải tốn ba bốn ngày mới có thể đi hết 120km này.

Nhất định sẽ có người không chịu đựng nổi, nhưng họ không có lựa chọn nào khác cả.

Lúc này Khánh Trần đang suy nghĩ một vấn đề, hóa ra Ảnh tử đã nghĩ tới điểm này, chắc chắn đối phương sớm đã khẳng định đoàn làm phim phải đi tới trấn nhỏ bên ngoài vùng cấm kỵ số 065, đoàn làm phim không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, ai là kẻ địch của Ảnh tử chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Ảnh tử biết những chiếc xe kia có vấn đề nhưng không hề báo cho đoàn làm phim biết.

Quả nhiên những người địa vị cao như hắn chưa từng cảm thấy mạng người quý giá.

Nhưng vì sao một người như vậy lại giúp đỡ mình chứ?

Sau khi Tống Niểu Niểu đứng dậy không hề chạy về phía chiếc xe, nàng âm thầm quan sát đám đông, phát hiện ra Khánh Trần không ở trong đám đông nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, thất vọng.

Người đại diện hỏi nhỏ:

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Tống Niểu Niểu đáp:

"Còn làm gì khác được chứ? Chỉ còn cách đi theo đoàn làm phim về phía bắc mà thôi."

Người đại diện tỏ vẻ mặt khó xử:

"Nghe nói trấn nhỏ đó là động tiêu tiền của đám người liều mạng, không phải là ta không nỡ tiêu tiền ở nơi đó, nhưng ta sợ có người ở đó để mắt tới ngươi."

Tống Niểu Niểu suy nghĩ vài giây, đáp:

"Đi theo Tôn Sở Từ, đám người này cũng rất được, lại có quan hệ với Khánh Thị, chỉ cần bọn hắn đồng ý giúp đỡ thì chúng ta không gặp chuyện gì đâu."

Người đại diện thì thầm hỏi:

"Vị kia mời ngươi tới nhưng đến lúc rời đi lại không dẫn ngươi theo, hai người đã phát triển tới mức độ nào rồi, đã nắm tay nhau chưa?"

Tống Niểu Niểu dở khóc dở cười:

"Chị đang nói cái gì vậy hả? Ta chỉ đang báo đáp ơn cứu mạng của hắn mà thôi, giữa chúng ta không có gì đâu."

Người đại diện nói nhỏ:

"Đàn ông trên đời này đều đen tối như nhau cả thôi, hắn mời ngươi tới nhưng lại không dẫn ngươi đi, chắc chắn là không hề quan tâm tới ngươi rồi. Ta nói với ngươi này, ngươi không thể dễ dãi với hắn quá được, nếu không thì vĩnh viễn hắn cũng không quý trọng ngươi đâu."

Tống Niểu Niểu cười an ủi:

"Chị, có thể là hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm thôi. Dù sao Ảnh tử đã đích thân tới nơi đây, sao hắn có thể quan tâm tới mấy chuyện nhỏ bé như này được."

'Chu Thương' ở bên cạnh nghe thấy người đại diện này không chút kiêng dè thảo luận về mình thì lộ vẻ mặt khác lạ.

Khánh Trần ẩn mình giữa đám đông, tỏ vẻ mặt mịt mờ như bao người khác.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Khánh Nhất nói với người hộ đạo của mình:

"Thu dọn vật tư trong khu cắm trại, chúng ta phải lên đường càng sớm càng tốt. Đúng rồi, dẫn theo nhóm người Tôn Sở Từ, họ là người của tiên sinh, không thể để họ chết trên vùng hoang dã được."

Người hộ đạo có chút do dự:

"Vì sao lúc vị kia rời khỏi không dẫn theo ngài..."

Khánh Nhất lập tức tỏ vẻ mặt lạnh lùng:

"Ngươi có thể bàn luận về tiên sinh hả? Đi thu dọn đồ đạc đi."

Người hộ đạo không nói gì nữa, hắn dẫn người đi thu hết số đồ ăn ít ỏi còn sót lại, có người định ý kiến vì hắn mang hết đồ ăn đi, nhưng khi thấy đó là thuộc hạ của Khánh Nhất thì không ai dám nói gì cả.

Khánh Nhất ngẫm nghĩ vài giây:

"Mang theo số thức ăn cần thiết cho chúng ta thôi, những thứ khác để lại cho bọn hắn."

Người hộ đạo ngẩn ra, dường như đang cảm thấy khó hiểu trước mệnh lệnh này.

Khánh Nhất nói:

"Nếu như tiên sinh cũng ở đây, chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy."

Người hộ đạo suy tư vài giây rồi bỏ lại một phần tư số vật tư thu thập được, sau đó hắn đi đầu, mở đường giữa trời tuyết rơi.

Khánh Nhất vẫy tay với Tôn Sở Từ:

"Đi theo chúng ta."

Không thể không nói người hộ đạo mà cha Khánh Nhất sắp xếp cho hắn rất có trách nhiệm.

Trước tiên không nói tới cấp bậc thực lực, đối phương đi ở trước tiên, cản gió giúp Khánh Nhất, thậm chí còn cố tình đi chậm lại để Khánh Nhất vóc dáng tương đối thấp có thể dẫm lên những vị trí mà hắn từng bước qua.