Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1225: Hư Xe




Ngay sau đó, tạp vụ tên Chu Thương lặng yên không tiếng động từ dưới đất bò dậy, đứng bên cạnh Ảnh tử.

Giữa trời tuyết lớn, hắn cởi áo khoác của mình đưa cho Khánh Trần.

Khánh Trần hiểu ra, đối phương biết mình muốn tiếp tục lặng lẽ đến trấn nhỏ bên ngoài khu cấm kỵ số 065, cho nên đã tìm cho mình một thân phận tốt nhất.

Đoàn làm phim này đã chịu khổ còn bị thương nặng, ai sẽ chú ý tới một nhân viên tạp vụ chật vật, thiếu chút nữa bị người ta giết chết chứ?

Chỉ là Khánh Trần hơi nghi hoặc một chút, tại sao khắp nơi đều là người của Ảnh tử, liệu trong đoàn làm phim này có còn người của đối phương không?

Mà trước đó, rõ ràng Chu Thương biết thân phận mình, cho nên tay trong của Ảnh tử vẫn yên lặng xem mình diễn kịch.

Khánh Trần nhìn về phía Chu Thương, chỉ thấy đối phương thật thà cười cười với mình...

Khánh Trần: "..."

Thân hình Chu Thương này tương tự mình, chiều cao cũng ngang ngửa, chứng tỏ Ảnh tử đã sớm sắp xếp xong xuôi những chuyện phía sau cho mình.

Mọi thứ, đều nằm trong kế hoạch của đối phương.

Nhưng mà, bây giờ đoàn làm phim hẳn là sẽ không tiếp tục đến trấn nhỏ phía Bắc, trải qua chuyện này, lựa chọn đầu tiên của mọi người khẳng định là trực tiếp lái xe về thành thị số 10.

Khánh Trần không nghĩ ra, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Ảnh tử.

Hắn yên lặng mặc quần áo của Chu Thương vào, sau đó nằm bò trong đống tuyết, đổi dung mạo của mình thành Chu Thương.

Lúc này, Ảnh tử cười nói với mọi người:

"Các vị, hữu duyên gặp mặt ở đây, hi vọng những người còn sống sót có thể càng thêm trân quý sinh mệnh của bản thân, chú ý an toàn."

Nói xong, hắn mở Ám Ảnh Chi Môn, cùng cấp dưới áp giải tất cả sát thủ bao gồm cả Chu đạo diễn, cùng nối đuôi nhau đi vào.

Ảnh tử muốn thẩm vấn những người này, nhìn xem rốt cuộc là ai đang thử thăm dò mình.

Mà Khánh Trần thì run lẩy bẩy, cái gì vậy trời?!

Đi thì đi đi, còn nói một đống lời hoa mỹ như mấy người dẫn chương trình, thiếu chút nữa hắn đã tưởng là sau khi đối phương nói xong, sẽ có bài nhạc nền đêm nay khó quên vang lên.

Nhưng Khánh Trần biết, kỳ thật tất cả những lời Ảnh tử nói, cũng chỉ để nói với hắn bốn chữ cuối cùng kia, chú ý an toàn.

Có lẽ là chuyến đi này thực sự quá nguy hiểm, rất nhiều người đều không hi vọng mình có thể thành công trao đổi Khánh Mục, cho nên ngay cả Ảnh tử cũng lo lắng cho vấn đề an toàn của mình.

Tất cả nhân viên đoàn làm phim đều nằm nhoài trong đống tuyết, thẳng đến khi hòa tan lớp tuyết mỏng manh trên mặt đất vẫn không dám đứng dậy.

Người có tên, cây có bóng.

Thanh danh Ảnh tử ở liên bang vang dội như vậy, không chỉ vì nắm giữ quyền hành, còn có rất nhiều truyền thuyết đồn đãi đối phương xem mạng người như con sâu cái kiến.

Đương nhiên mấu chốt nhất là, Ảnh tử rời đi bằng Ám Ảnh Chi Môn, cũng có nghĩa là, tiếng bước chân Ảnh tử nghe qua như chưa hề đi xa...

Từ góc nhìn của người bình thường, tựa như là đám người Ảnh tử đi hai bước, sau đó lại dừng lại nhìn chằm chằm bọn họ.

Loại này cảm giác áp bách khó hiểu này, ép mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, vẫn là Khánh Nhất đứng dậy đầu tiên.

Mới có người ngồi dậy theo.

Sau khi đứng dậy, bọn hắn càng thêm mờ mịt, Ảnh tử đâu? Rõ ràng không nghe thấy tiếng bước chân đi xa, tại sao lại không có ai.

Nhưng vào lúc này, rốt cuộc có người thoát khỏi trạng thái mờ mịt, bọn họ dùng hết sức bình sinh chạy về bãi đỗ xe.

Xem ra là chuẩn bị trực tiếp lái xe trở về thành thị số 10.

Chỉ là, một người trong đó mới vừa mở cửa xe, đã bị một tiếng ầm vang và ngọn lửa khổng lồ hất văng hơn mười mét.

Sau khi đám người Chu đạo diễn vào khu trại , để bảo đảm hành động lần này không có người sống thừa dịp hỗn loạn lái xe rời đi, đúng là đã đặt mìn trên mỗi chiếc xe của đoàn làm phim, chỉ cần mở cửa, xe sẽ nổ tung.

Một chiếc vừa nổ, mìn cảm ứng trên những chiếc xe còn lại cũng liên tiếp nổ tung.

Lúc này, mọi người đều trợn tròn hai mắt.

Bọn hắn ẩn nấp trên mặt đất, nhìn từng chiếc xe biến thành những quả cầu lửa.

Rất nhanh đã có người phản ứng lại, bọn hắn không còn xe để sử dụng nữa rồi.

Xe của đoàn làm phim đã nổ tung.

Xe của đám người Chu Đạo lái tới vẫn còn, thế nhưng chìa khóa xe lẫn đám sát thủ kia đã bị Ảnh tử mang đi cả rồi.

Kỹ thuật chống trộm trên xe của Liên Bang đã phát triển rất lâu đời, thậm chí không cần hệ thống khởi động bằng vân tay, tròng mắt hay giọng nói thì chỉ cần không có chìa khóa là tuyệt đối không thể khởi động xe được.

Nhân viên đoàn làm phim nhìn về phía khu cắm trại, lều vải của họ đã bị cắt rách hết, không thể chắn gió được nữa.

Nói cách khác thì những ngày tiếp theo, họ sẽ phải sống trong gió rét.

Lúc này, tuyết rơi càng lúc càng lớn, cảnh đẹp trước đó mọi người mong chờ lại trở thành thứ đòi mạng.

Lưu Lợi Quần kinh ngạc đứng trong đống tuyết:

"Bây giờ phải làm sao? Quãng đường trở về tối thiểu cũng hơn sáu trăm cây số, nếu như đi bộ trở về thì chỉ e mọi người sẽ chết dưới tuyết rơi mất."