Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1220: Căn Bản Không Tính Để Lại Người Sống




Chu đạo diễn cười nói:

"Vị nào là Tôn Sở Từ?"

Tôn Sở Từ do dự một chút, vẫn đứng dậy:

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Chu đạo diễn nói:

"Vất vả cho ngươi, che chắn giúp vị kia lâu như vậy."

Tôn Sở Từ chết trân ngay tại chỗ, người trước mắt này lại biết chân tướng!

Nhân viên đoàn làm phim ngơ ngác, Chu đạo diễn này đang nói cái gì, Tôn Sở Từ che chắn giúp 'Vị kia' lâu như vậy?

Vị nào chứ?

Chu đạo diễn nói: "Ta chỉ hỏi một vấn đề, Khánh Trần đâu?"

Trương đạo diễn nghi ngờ nói:

"Khánh Trần là ai?"

Chu đạo diễn cười nói:

"Chính là nhân viên tạp vụ Khánh Tiểu Thổ."

Nói xong, hắn quay đầu nói với Khánh Nhất:

"Ta nói đúng không, Khánh Nhất tiên sinh? Khánh Trần đâu, vì sao trong khu trại này chỉ thiếu mỗi hắn?"

Sắc mặt Khánh Nhất trở nên nghiêm túc, đối phương hô chuẩn xác cái tên Khánh Tiểu Thổ, có nghĩa rằng có nội ứng của bọn chúng trong doanh trại này.

Những chuyện phát sinh trước đó trong khu trại, nhất định tên nội ứng kia đã dùng điện thoại vệ tinh tiết lộ ra ngoài.

Biết có người dự tuyển Ảnh tử ở đây còn dám động thủ, vậy nói rõ trong đám binh sĩ trông coi họ, nhất định có cao thủ.

Những người này đến vì tiên sinh nhà mình.

Rốt cuộc những người này thuộc thế lực nào?

Có điều, Chu đạo diễn vừa nói câu này ra, đến phiên nhân viên đoàn làm phim chấn kinh.

Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, những tên lưu manh này đột nhiên bao vây doanh trại đoàn làm phim, không thèm để ý những minh tinh kia, lại muốn tìm một tên tạp vụ.

Chu đạo diễn thất vọng lắc đầu:

"Xem ra các ngươi còn chưa biết, thanh tra tình báo khu 1 Khánh Trần danh tiếng đang đình đám gần đây ở thành phố số 10 thuộc liên bang, cục trưởng trẻ tuổi nhất của PCA tương lai, vẫn ở trong đội ngũ của các ngươi. Đây chính là cánh tay đắc lực của Ảnh tử tiên sinh, so với hắn, tầm quan trọng của các ngươi còn chưa xứng để ta bại lộ thân phận. Các ngươi coi Tôn Sở Từ này là đại nhân vật, kỳ thật hắn ta chỉ phụ trách làm cái khiên yểm trợ cho thanh tra Khánh Trần trong đoàn làm phim thôi...Xem ra, các ngươi hoàn toàn không biết gì về thanh tra Khánh Trần cả."

Các nhân viên đoàn làm phim nhìn nhau, người đang được nói đến chính là tạp vụ Khánh Tiểu Thổ đó sao?

Là Khánh Tiểu Thổ mỗi ngày đều vui tươi hớn hở gắng sức làm việc?

Là Khánh Tiểu Thổ mỗi ngày đều đợi đến cuối cùng mới ăn cơm thừa canh cặn?

Cho nên, lúc Khánh Nhất đến kêu tiên sinh, Lý Thúc đến kêu tiên sinh, kỳ thật đều là gọi vị thanh tra Khánh Trần này.

Mọi người nhớ lại hình dạng của Khánh Trần, lại cảm thấy đối phương quá trẻ tuổi.

Lưu Lợi Quần lẩm bẩm, khó trách đối phương không muốn đến phòng làm việc của Tống Niểu Niểu, cũng chưa từng nịnh bợ Trương đạo diễn và Vương phó đạo diễn, bởi vì đối phương vốn chướng mắt con đường làm minh tinh này.

Giờ khắc này, rốt cuộc Lý Ngọc cũng hiểu ra, mình chọc tới Tôn Sở Từ lúc nào.

Chỉ vì lúc đoàn làm phim ầm ĩ chuyện Tống Niểu Niểu coi trọng 'Khánh Tiểu Thổ', người đại diện của mình đối xử lạnh nhạt với người ta.

Tất cả những gì Tôn Sở Từ làm trước đó, chẳng qua là để trút giận thay cho thanh tra Khánh Trần này mà thôi.

Người đại diện ngồi bên cạnh Tống Niểu Niểu cũng khiếp sợ, nàng quay đầu nhìn về phía Tống Niểu Niểu:

"Chính là ngài thanh tra trước đó từng cứu ngươi ở Utopia?"

Tống Niểu Niểu gật gật đầu:

"Ừm, là hắn."

"Cho nên, ngươi nói có đại nhân vật tập đoàn mời ngươi đến đoàn làm phim, cũng là hắn?"

Người đại diện hỏi.

Tống Niểu Niểu gật đầu lần nữa:

"Ừm."

Người đại diện ngẩn người một lúc, trong lòng tự nhủ cô nương nhà mình rốt cuộc cũng thông suốt rồi.

Có điều, mọi người đều không hiểu nổi vị thanh tra Khánh Trần này, tại sao lại chui vào đoàn làm phim?!

Mà bây giờ đối phương đi đâu mất rồi?

"Có ai biết rốt cuộc Khánh Trần đi đâu không?”

Chu đạo diễn cười tủm tỉm ngồi xổm trước mặt mọi người hỏi, hắn nhìn nhân viên đoàn làm phim đang ngã ngồi duới đất như mèo nhìn chuột.

Đầy khiêu khích.

Không có ai đáp lại hắn.

Chu đạo diễn đưa tay về phía bên phải, bóp cò súng, Trương đạo diễn trúng đạn ngay ngực, thống khổ ngã xuống trong vũng máu.

Trong khu trại mọi người nhao nhao hét rầm lên, có người muốn đứng lên chạy trốn, còn chưa kịp đứng dậy liền bị quân lính đứng bên cạnh dùng báng súng đánh ngã xuống đất.

Chu đạo diễn không nói gì, lần lượt dùng súng giết hết những nhân viên trong đoàn muốn chạy trốn, trong đó thậm chí còn có một minh tinh hắn mang tới.

Trong nhất thời, tất cả mọi người câm như hến, đám vô lại này còn hung ác hơn họ tưởng, lúc giết người không hề có chút do dự nào.

Chu đạo diễn cười hỏi:

"Nếu như còn không có ai trả lời, các ngươi đoán xem kẻ chết kế tiếp là ai? Có ai nhìn thấy hắn đi hướng nào không?"

Khánh Nhất lạnh lùng nói:

"Kế tiếp ngươi có thể giết ta. Tất cả mọi người nghe đây, những người này không che mặt, cho nên căn bản không có ý định để lại người sống. Đừng nghĩ vẫy đuôi cầu xin là có thể sống sót quay trở về. Nếu để các ngươi sống, thì chúng không thể quay về liên bang, chỉ có thể lưu lạc vùng hoang dã."