Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1219: Đột Nhiên Mất Tích




Chỉ thấy Chu phó đạo diễn đưa Lưu Lợi Quần đang trầm mặc qua một bên.

Chu phó đạo diễn cười cười hỏi:

"Ta hỏi ngươi một việc, mọi người trong đoàn làm phim đều ở đây à?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt Chu phó đạo diễn vẫn quét về hướng doanh trại.

Lưu Lợi Quần thuận theo ánh mắt của hắn, phát hiện đầu tiên hắn nhìn Khánh Nhất, sau đó...vượt qua mọi người, tiếp tục tìm kiếm cái gì đó.

Ban đầu, Lưu Lợi Quần tưởng đối phương muốn bắt cóc minh tinh đang nổi như Lý Ngọc, Tống Niểu Niểu.

Dù sao giá trị tiền tài của minh tinh không thể đo lường được.

Thế nhưng, ánh mắt Chu phó đạo diễn lại đảo qua Tống Niểu Niểu, Lý Ngọc, không hề dừng lại.

Lúc này Lưu Lợi Quần lại nghĩ, có thể đối phương kiêng kị Tôn Sở Từ, nhưng ánh mắt đối phương vẫn không dừng lại trên người Tôn Sở Từ, mà đảo qua càng nhanh.

Trong lòng Lưu Lợi Quần đầy hồ nghi, rốt cuộc đang tìm ai?!

Hắn thấp giọng trả lời:

"Đều ở đây cả."

Chu phó đạo tiếp tục cười nói:

"Ngẫm lại cẩn thận đi, còn thiếu một người, hắn đi đâu, ở trong lều vải nào?"

Lưu Lợi Quần ngẩn người, ánh mắt của hắn đảo qua khu trại lần nữa, chợt phát hiện quả thật thiếu mất một người...Khánh Tiểu Thổ!

Khánh Tiểu Thổ vốn nên ngồi bên đống lửa, chẳng biết lúc nào đã biến mất.

Đi vào lều vải sao?

Sẽ không, Khánh Tiểu Thổ căn bản cũng không có lều vải, hắn vẫn luôn gác đêm ở trong xe.

Như vậy, Khánh Tiểu Thổ đột nhiên mất tích.

Lưu Lợi Quần nhìn về phía rừng cây đen như mực quanh hồ nước, chẳng lẽ thiếu niên kia đã trốn vào trong rừng cây?

Chờ chút, đám người này ra quân ồ ạt như vậy, chính là vì tìm Khánh Tiểu Thổ sao?!

Chu phó đạo diễn cười híp mắt hỏi:

"Nhớ tới điều gì sao?"

Ngay lúc đối phương cho là mình khống chế được Lưu Lợi Quần, vị đốc công già này lại xoay người một cái thoát khỏi khống chế của đối phương, vừa chạy về hướng khu trại vừa hô:

"Coi chừng, đám người này có vấn đề, chúng mang theo súng!"

Chẳng ai ngờ đốc công bình thường khúm núm này vẫn rất có khí phách.

Dưới loại tình huống này, lại dám thoát khỏi khống chế, cao giọng cảnh báo.

Ngay lúc này, tất cả tạp vụ bên người Chu phó đạo diễn đều lấy súng ra, 12 người dùng chiến thuật đội hình nhanh chóng xâm nhập vào khu trại.

Mà 12 người đã phân bố trong doanh trại từ trước, thì nhanh chóng rút súng ra, xua toàn bộ nhân viên đoàn làm phim, lẫn các nghệ sĩ như Lý Ngọc, Tống Niểu Niểu vào giữa khu trại.

Đám Tôn Sở Từ muốn giơ súng đánh trả, nhưng họ và những quân nhân chân chính được huấn luyện nghiêm chỉnh có sự chênh lệch rất lớn, còn chưa kịp giơ súng lên, đã bị năm sáu họng súng chỉa vào.

Khánh Nhất bên này cau mày, cận vệ bên cạnh hắn định xuất thủ, lại bị hắn ngăn lại:

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, những người này có chuẩn bị mới đến, một cấp C như ngươi đi ra chỉ có chịu chết."

Cấp C, còn chưa có năng lực tránh né đường đạn.

Cận vệ kia nhìn thiếu gia nhà mình, không nói gì.

Kỳ thật Khánh Nhất đã từng nói với cha mình, có nên vụng trộm sắp xếp cho mình một cận vệ cấp B không, chắc hẳn những người dự bị Ảnh tử khác đều có.

Nhưng cha của Khánh Nhất không cảm thấy bảo vệ con trai quá cẩn thận là một chuyện tốt, hắn luôn luôn kể lể sự tích hắn ở trong quân đội tập đoàn liên bang năm đó, nói mình lúc ấy cũng không có ai bảo vệ, bị Kashima mai phục vẫn chém giết thoát khỏi trùng vây.

Lúc này, mọi người trong doanh trại đã bị biến cố trước mắt làm cho sợ ngây người.

Người của Chu phó đạo diễn, không chỉ vây bọn Trương đạo diễn trong khu trại, còn buộc những nghệ sĩ trong đoàn làm phim của mình cũng tới ngồi ở giữa, cùng chen chúc một chỗ.

Xem ra, những nghệ sĩ này cũng bị ép buộc đến đây, mà không hiểu rõ tình hình.

Bên cạnh họ, có hơn 40 người trông chừng.

Trong đó, dường như vẫn còn cao thủ giấu mặt.

Không ai biết, tại sao Chu Phó đạo diễn từng rất quen thuộc với mọi người trong giới giải trí, lại như biến thành người khác, trở thành một tên lưu manh cực kỳ hung hãn.

Lý Ngọc ngồi run lẩy bẩy trong đám người, cũng không biết là vì lạnh hay là bị doạ sợ.

Trương đạo diễn nói:

"Chu đạo diễn, nếu ngươi muốn tiền chúng ta có thể đưa tiền, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói."

Chu đạo diễn lắc đầu cười:

"Ta rất thích tiền, nhưng ta tới đây cũng không vì tiền."

Người trong đoàn làm phim đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn còn tưởng rằng đối phương muốn bắt cóc minh tinh, lại không nghĩ đối phương căn bản không phải vì tiền.

Lý Ngọc run rẩy nói:

"Ngươi chớ làm loạn, chỗ chúng ta có nhân vật lợi hại đấy."

"Ồ?"

Chu đạo diễn hứng thú:

“Nhân vật lợi hại đến cỡ nào?"

Lý Ngọc nói:

"Người cả Lý Thúc và Khánh Nhất đều tôn kính! Tôn Sở Từ!"

Tôn Sở Từ: "..."

Tên nhóc này muốn khóc ròng, giả mạo Boss gây chuyện rồi!

Quả nhiên trước đó sung sướng bao nhiêu, thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu.