Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1221: Không Có




Trên hoang dã này có quá nhiều người hoang dã, kỳ thật một số vốn là đào phạm liên bang, họ không thể quay về liên bang, chỉ có thể rời khỏi cuộc sống hiện đại, sống như dã nhân.

Không đủ thuốc men, không có phương thức giải trí, cũng không đủ đồ ăn.

Đối với rất nhiều người liên bang mà nói, cuộc sống đó rất thê thảm.

Chu đạo diễn tán thưởng:

"Người dự bị Ảnh tử quả nhiên rất dũng cảm."

"Người ngoài giết người dự tuyển Ảnh tử thì chỉ còn một con đường chết, còn không bằng ở lại vùng hoang dã."

Khánh Nhất cười lạnh:

"Chờ ngươi giết ta rồi, Ảnh tử sẽ truy sát các ngươi đến chân trời góc biển. Nhiều người như vậy cùng chấp hành nhiệm vụ, ngươi đoán xem liệu một ngày nào đó có người sẽ bán đứng ngươi?"

Chu đạo diễn cười lắc đầu, dường như cũng không lo lắng chuyện này.

Khánh Nhất ngơ ngác.

Đối với Khánh thị mà nói, giết người dự bị Ảnh tử là không thể tha thứ, nhưng nếu như đạt được điều kiện nào đó, nội bộ Khánh thị sẽ không can dự.

Đó là tham dự vào cuộc chiến Ảnh tử.

Cho nên, nếu như Chu đạo diễn thật sự không sợ bị Ảnh tử trả thù, vậy chứng tỏ đằng sau đối phương là một người dự bị Ảnh tử.

Những kẻ này, lại là người của Khánh thị?

Người dự bị Ảnh tử đứng sau đối phương là ai?

Cũng vì những đại lão kia đã quyết tâm muốn loại bỏ cánh chim của Ảnh tử?

Chu đạo diễn nói:

"Người ngươi tôn kính, người ủng hộ ngươi tham dự cuộc chiến Ảnh tử, đã bỏ rơi ngươi chạy mất, ngươi cần gì phải phí tâm bảo vệ hắn chứ?"

Khánh Nhất im lặng không nói gì.

Lý Ngọc nói:

"Lúc các ngươi vừa mới tới, hắn an vị bên cạnh đống lửa tít ngoài rìa, đúng rồi, hắn đội mũ lưỡi trai. Ta cảm thấy có thể hắn đã chạy vào trong rừng cây, các ngươi mau mau đuổi theo hắn đi."

Khánh Nhất cười lạnh nhìn Lý Ngọc:

"Nếu để tiên sinh trốn, hắn còn có cơ hội tìm kiếm sự trợ giúp, ngươi vừa chôn vùi cơ hội cuối cùng rồi, đúng là quá ngu."

Chu đạo diễn cười đứng dậy, nói vào tai nghe trên lỗ tai:

“Chú ý tìm kiếm trong rừng cây, giữ vững khoảng cách năm mét."

Nhân viên đoàn làm phim bị giam giữ trong khu trại đều tuyệt vọng, trong rừng cây vẫn có đám vô lại.

Nhưng kỳ quái là, sau vài phút Chu đạo diễn nhíu mày hỏi:

"Đã phát hiện tung tích hắn chưa?"

"Không có, 212."

"Không có, 231."

"Không có, 712."

Liên tiếp 24 người, tất cả đều không trả lời không.

Con số phía sau, là mã hóa của mỗi thành viên tham gia hành động, để tránh có người lẫn vào trong thay thế thân phận.

Không chỉ như vậy, lần hành động vây bắt này còn có lớp bảo hiểm thứ hai, trên người bọn họ đều mang theo bom cảm ứng, kết nối với chỉ số sinh mệnh mỗi người.

Một khi trái tim đột nhiên ngừng dập, chỉ số huyết áp giảm xuống, bom sẽ lập tức nổ tung.

Đây là phương pháp rất phù hợp để dùng trong chiến tranh, chiến đấu nơi rừng núi, tìm kiếm kiểu rải thảm, cũng phù hợp với tử sĩ.

Trên thế giới này, trừ một số ít người ra, không ai có thể thay thế, ám sát dưới loại tình huống này, cũng rất khó lặng yên không tiếng động trốn thoát ở khoảng cách năm mét.

Sắc mặt Chu đạo diễn lạnh dần.

Nếu như đối phương không chạy vào rừng cây, thì nói cách khác, mục tiêu vẫn còn trong khu trại, chưa bao giờ rời đi!

"Cắt tất cả lều vải.”

Chu đạo diễn lạnh giọng nói.

Đám quân vũ trang tận răng kia rút dao găm trên đùi ra, cắt nát từng cái lều, kiểm tra phải chăng có người trốn trong đó.

Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay sau đó, Chu đạo diễn nói: "Kiểm tra tất cả xe cộ, ngay cả gầm xe, kho hàng đều tiến hành kiểm tra triệt để."

Kết quả vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Mọi chuyện càng lúc càng kỳ quái, Chu đạo diễn vốn rất tự tin và chắc chắn, thần sắc bắt đầu do dự, thậm chí hắn cũng nghĩ không ra vị thanh tra Khánh Trần kia rốt cuộc trốn đi đâu.

Đây quả nhiên là một nhân vật còn khó giải quyết hơn trong lời đồn!

Lúc này, Chu đạo diễn cười lạnh, hắn nhìn về phía một tên tùy tùng trong đám người Khánh Nhất:

"Khánh Trần đi đâu?"

Tên tùy tùng kia nói:

"Vừa rồi nhân lúc hỗn loạn hắn chui vào một cái lều vải, là cái kia."

Nói đến đây tên tùy tùng chỉ tay, thế nhưng trong lều vải đã bị cắt nát kia cũng không có người.

Khánh Nhất quay đầu lạnh lùng nhìn tên tùy tùng của mình, hoá ra nội ứng đúng là ở bên cạnh mình, khó trách đối phương tới kịp thời như vậy, bên mình vừa tới khu trại, kẻ đuổi giết tiên sinh đã đến.

Việc này khiến trong lòng Khánh Nhất hơi áy náy bất an, hoá ra do mình để lộ bí mật.

Chu đạo diễn nhìn đám người đang ngồi trong khu trại, sắc mặt âm tình bất định.

Hắn hoài nghi Khánh Trần trốn trong đám người này, nhưng hắn không xác định được là ai.

"Giết cả, giết hết rồi từ từ tìm, Khánh Trì, ngươi đi ra đây.”

Chu đạo diễn nói xong liền lui về phía sau một bước.

Tựa hồ bọn hắn đã chuẩn bị nổ súng tàn sát tất cả mọi người.