Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 122: Hai Ông Chủ




Đừng quê từ ngày 1-3/6, mỗi 20 KP sẽ đăng thêm 1 chương NHÂN DANH BÓNG ĐÊM.

(Tối đa 10 chương)

---

Sau sự kiện bạo lực đêm qua, có vẻ địa vị của Lưu Đức Trụ lại được nâng cao lần nữa.

Vừa đến giờ ra chơi, đã nhìn thấy mấy người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Bạch Uyển Nhi vây quanh hắn, không biết đang xì xào bàn tán cái gì, vẻ mặt cực kì hưng phấn.

Chỉ là, hình như Lưu Đức Trụ có chút không yên lòng, thỉnh thoảng còn đánh giá xung quanh, giống như đang tìm người nào.

Hồ Tiểu Ngưu phát hiện ra vấn đề này trước tiên, hắn hiếu kỳ nói:

“Anh Lưu, tìm ai thế?”

Một tiếng anh Lưu này rất có vẻ không khí xã hội.

Nhưng mà Hồ Tiểu Ngưu nghĩ nửa ngày cũng không biết nên gọi đối phương là gì, chủ yếu vẫn là cái tên quá đặc sắc.

Gọi đầy đủ tên là Lưu Đức Trụ thì có vẻ xa lạ.

Gọi Đức Trụ thì lại khiến đối phương có chút thiếu thông minh.

Gọi Trụ thì giống như là mọi người muốn cùng xuống ruộng bẻ bắp vậy.

“Hả?”

Lưu Đức Trụ lấy lại tinh thần:

“Đừng suy nghĩ nhiều, không tìm ai cả.”

Chỉ có trong lòng Lưu Đức Trụ là rõ ràng, nói không chừng đại lão thần bí kia đang đứng chỗ nào nhìn mình chằm chằm đây.

Cảm giác lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng này này không dễ chịu, nhưng hắn đã nếm được ngon ngọt, hợp tác với đại lão đã thỏa mãn lòng hư vinh, lại lấy được vàng thỏi thật sự, trở lại trong ngục giam còn có thể cải thiện sinh hoạt.

Cuộc sống sau này có tốt đẹp hay không, chỉ có thể dựa vào việc ôm đùi đại lão này thôi.

Lúc này, Lưu Đức Trụ giống như là nhớ tới cái gì, nghiêm túc dặn dò Hồ Tiểu Ngưu:

“Có một chuyện nhất định phải chú ý một chút, ờ, ở trong trường học này, tuyệt đối đừng kết thù với người nào!”

Hồ Tiểu Ngưu hơi khó hiểu:

“Sao anh Lưu lại đột nhiên nói như vậy?”

“Không có gì.”

Lưu Đức Trụ thở dài trong lòng, chính là sợ các ngươi chọc phải người không nên chọc, làm hỏng mối làm ăn.

...

Vào lúc này, Hà Kim Thu mặc âu phục xám đi đến khu dân cư số 4 đường Hành Thự.

Hắn bỗng nhiên dừng bước trên lối đi bộ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên cây ngô đồng nước Pháp.

Mùa thu, lá của cả cây ngôi đồng đều đã ố vàng, một khi có gió thổi qua, sẽ có lá cây lượn vòng rơi xuống.

Hà Kim Thu đột nhiên mất tập trung, cứ đứng như vậy hơn một giờ, giống như thưởng thức cảnh đẹp mới là điều hắn nên làm nhất, chuyện còn lại đều không quan trọng.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người ở phía sau hắn hỏi:

“Ngươi không ở thủ đô, sao lại lãng phí thời gian ở cái nơi nhỏ bé này?”

Hà Kim Thu lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía Trịnh Viễn Đông mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn sau lưng, cười nói:

“Không phải ông chủ Trịnh cũng ở chỗ này sao, nói rõ chúng ta có suy nghĩ giống nhau.”

Người Cửu Châu và Côn Luân đang đứng đối mặt nói chuyện với nhau dưới cây ngô đồng.

Một thanh niên, một trung niên.

Một người mặc âu phục màu xám, một người khác thì đồ kiểu Tôn Trung Sơn mặc màu đen.

Thế giới giống như lấy cây ngô đồng giữa bọn họ để chia cắt, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng.

Bạn bè ngày xưa, lại là đối thủ cạnh tranh bây giờ.

"Ta rất hiếu kì, ngươi ở thủ đô xa xôi, lại đến Lạc Thành một tháng hai lần, ở đây có thứ gì thu hút ngươi sao?"

Trịnh Viễn Đông đứng dưới cây ngô đồng bình tĩnh hỏi.

Hà Kim Thu cười:

"Ông chủ Trịnh nói đùa, đêm qua Côn Luân đã thành công bắt được bốn tên côn đồ, sao Cửu Châu của ta có thể không đến thăm một chút chứ, cũng tiện thể chúc mừng ngươi luôn mà.”

"Đây là chuyện thuộc về trách nhiệm của Côn Luân, không cần chúc mừng.”

Trịnh Viễn Đông thuận miệng đáp lại:

"Hơn nữa vẫn có năm người đang lẩn trốn, mọi người cũng không có thời gian để chúc mừng.”

"Chuyện thuộc về trách nhiệm sao... "

Hà Kim Thu mỉm cười:

"Ông chủ Trịnh đang nhắc nhở ta, gần đây Cửu Châu phá hư quy củ.”

Bắt đầu từ lúc hai tổ chức phân biệt thành lập, đã định ra chức năng khác biệt.

Côn Luân không liên quan đến bên ngoài, Cửu Châu không liên quan đến bên trong.

Giống như là CIA và FBI khác nhau, cho dù CIA nắm trong tay 70% quyền can thiệp tình báo ở nước ngoài, thậm chí có thể bày riêng ra chiến tranh cỡ nhỏ, nhưng ở trong nước, bọn họ vẫn không có quyền lực danh chính ngôn thuận.

Cửu Châu cũng như thế.

Nhưng có vẻ như Hà Kim Thu chưa hề có tính toán tuân thủ theo quy tắc này, trong mười chín thành phố, hai tổ chức Côn Luân và Cửu Châu giao thoa, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mâu thuẫn không tưởng tượng được.

Ngay ở thủ đô, hai bên vì tranh đoạt một nữ du hành thời gian giả tên là Cửu Nhiễm, mà suýt nữa xảy ra xung đột.

Lúc này, Hà Kim Thu đột nhiên hỏi:

"Ông chủ Trịnh không hề sốt ruột sao?”

"Sốt ruột cái gì?"

Trịnh Viễn Đông hỏi lại.

"Một khi Hà Tiểu Tiểu xây dựng lên nhóm chat, như vậy người du hành thời gian trong cả nước đều sẽ tràn vào trong tay Cửu Châu, đến lúc đó Côn Luân không đủ người, sao có thể bảo đảm mình hoàn thành được chức trách?”