Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 121: Chiều Chuộng




Đếm ngược 17:00:00.

Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít truyền đến từ ngoài cửa sổ, Khánh Trần trở mình, còn nghe thấy trong phòng bếp có tiếng xào rau.

Hắn bò dậy, cửa phòng ngủ vẫn còn đóng, mà Giang Tuyết đã sớm rời giường nấu cơm cho bọn họ rồi.

Giang Tuyết thấy hắn liền cười nói:

“Xem ra ngươi cũng thường xuyên nấu cơm ở nhà, gia vị gì cũng có.”

“Ừm, ăn cơm ở bên ngoài quá tốn tiền.”

Khánh Trần giải thích một câu.

Giang Tuyết nói:

“Ba mẹ của ngươi cũng thật là, mặc kệ ngươi sống một mình. Yên tâm, về sau dì sẽ nấu cơm cho ngươi ăn, không cần tự mình làm, ngươi cứ học tập cho giỏi là được. Đúng rồi, ngươi có cần đi học thêm không, nếu không ta đề cử cho ngươi một lớp học thêm nhé.”

Khánh Trần có chút dở khóc dở cười, bây giờ đã bắt đầu sắp xếp cho mình đi học thêm rồi?

Khó trách Lý Đồng Vân đã sớm có kế hoạch “chạy trốn”...

Nhưng mà đúng là hắn không cần phải đi học thêm.

Năm ngoái lên lớp mười, ban đêm Khánh Trần còn cần ra ngoài làm việc vặt, ban ngày bởi vì quá mệt mà phải nằm sấp trên mặt bàn nghỉ ngơi.

Khi đó, thầy giáo số học Điền Hải Long đang đứng trên bục giảng bài, nếu như Khánh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó Điền Hải Long sẽ phải nghĩ lại có phải mình giảng sai ở chỗ nào rồi hay không.

Giang Tuyết cười hỏi Khánh Trần:

“Tiểu Vân nói ngươi đồng ý đến núi Lão Quân với nàng sao?”

“Ừm.”

Khánh Trần gật đầu.

“Ngươi cũng quá chiều nàng, nàng nói muốn đi chơi ta còn không đồng ý, bây giờ ngươi đồng ý một cái, nàng liền nhõng nhẽo không đi không được.”

Tuy Giang Tuyết đang trách móc, nhưng cũng không có giọng điệu trách móc.

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Dù sao vừa mới trải qua hai lần nguy hiểm, vào lúc này ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, trẻ con chưa từng trải qua loại chuyện này, đừng nên để lại bóng ma tâm lý.”

“Được.”

Giang Tuyết gật đầu:

“Vậy xế chiều hôm nay chúng ta chờ ngươi tan học rồi sẽ bắt xe bus đi, mất hơn hai giờ là đến rồi. Sau đó chúng ta ở đó một đêm, ngày hôm sau sẽ leo lên đỉnh núi nhìn xem mặt trời mọc, sau đó đi về. Ta xem đánh giá trên Meituan, có mấy homestay được cho điểm rất cao, cơm ở đó cũng cực kỳ ngon.”

Khánh Trần nhìn đối phương một chút, đây rõ ràng là dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Hắn hỏi:

“Chỉ có hai ngày một đêm, có quá vội không?”

Giang Tuyết ngẫm nghĩ:

“Ta muốn đi sớm về sớm, cũng để Tểu Vân về đến trường luyện thi. Nhưng mà nếu ngươi muốn ở thêm mấy ngày, vậy thì Cho Tiểu Vân nghỉ ngơi vài ngày đi.”

...

Sáng sớm, Khánh Trần đi vào trong lớp, lại phát hiện hai người Nam Canh Thần và Vương Vân đã sớm ngồi cùng một chỗ bàn luận xôn xao, Bạch Uyển Nhi còn chưa tới trường học.

Hôm qua bốn người này đều không hề bị thương, sau khi bị đánh ngất xỉu liền bị nhét vào trong bao tải.

Sau khi được giải cứu, truyền ít nước muối sinh lí tượng trưng ở bệnh viện rồi về nhà.

Lúc này, Vương Vân đang đỏ ửng cả mắt kể tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua với Nam Canh Thần, sau đó trong phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng an ủi của Nam Canh Thần.

Một màn này, thấy thế nào cũng giống như đang hẹn hò...

Khánh Trần đột nhiên cảm giác, hình như bởi vì trốn học mà mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện.

Giống như trước khi đi xem phim thì phải đi nhà xí, trước khi đi nam chính và nữ chính còn ôm nhau ước mơ về tương lai, sau khi trở về liền phát hiện, nam chính đã thành cậu hai của nữ chính rồi.

Quái quỷ.

Ngươi cũng không biết là bộ phim này có vấn đề, hay là lúc ngươi đi tiểu có vấn đề.

Lúc này Nam Canh Thần hỏi:

“Khánh Trần, ngươi nghĩ kỹ chưa, có đi núi Lão Quân hay không?”

Không đợi Khánh Trần trả lời, Vương Vân liền thấp giọng nhắc nhở:

“Tiểu Nam, chúng ta đã đủ người rồi, xe bus mà Hồ Tiểu Ngưu thuê chỉ có thể ngồi được 47 người, bây giờ hai lớp đã đăng kí đủ rồi, còn có bốn năm người muốn đi cũng không được.”

Khánh Trần cười nói với Nam Canh Thần:

“Các ngươi đi đi, đúng lúc lễ Quốc Khánh ta cũng có kế hoạch khác.”

“Ờ.”

Nam Canh Thần gật đầu:

“Vậy ta cũng không đi, Quốc Khánh ngươi có kế hoạch gì, nếu không dẫn theo cả ta nữa.”

Vương Vân hơi thay đổi sắc mặt một chút, đã thấy Khánh Trần vỗ vỗ bả vai Nam Canh Thần:

“Có người mời thì sao lại không đi, ta thật sự có chuyện, nếu không đêm qua đã đồng ý với ngươi rồi. Đúng rồi, lúc nào các ngươi đi?”

“Ngày mai.”

Vương Vân thấy Nam Canh Thần không kiên trì nữa thì nhẹ nhàng thở ra, nói:

“7 giờ sáng ngày mai tập hợp ở cổng trường, lần này thật đáng tiếc vì không thể cho Khánh Trần đi cùng được, lần sau nhất định sẽ mời ngươi từ sớm.”

Khánh Trần không để ý tới lời khách sáo của đối phương, khi hắn nghe được hành trình lệch nhau, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao núi Lão Quân chỉ có một chỗ để ngắm mặt trời mọc, nếu tất cả mọi người xuất phát vào đêm nay, vậy buổi sáng ngày mai sẽ gặp phải trên đài quan sát cao nhất...