Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 123: Đồng Tiền Vàng




Trong lúc nói chuyện, một chiếc lá ngô đồng xoay tròn rơi từ trên trời xuống, được Hà Kim Thu nhẹ nhàng kẹp ở trong tay:

"Thật ra ta biết ông chủ Trịnh có bản lĩnh lấy được thuốc biến đổi gen, như vậy cho dù là chiến sĩ thông thường cũng có thể có tác dụng lớn. Nhưng ngươi có nói đến di chứng của thuốc biến đổi gen kia với các bạn nhỏ ở Côn Luân hay không?”

Trịnh Viễn Đông nói:

"Mỗi người lại có lựa chọn khác nhau, nếu đã chọn, vậy không được hối hận.”

"Hơn nữa, vì sao Côn Luân lại chuyển tất cả tài liệu của Lưu Đức Trụ lên tới cấp bậc tuyệt mật?"

Hà Kim Thu hỏi:

"Mặc dù đối phương xuyên qua đến bên cạnh đại lão ở thế giới bên trong như Lý Thúc Đồng, nhưng ta luôn cảm thấy không đúng.”

Trịnh Viễn Đông lắc đầu:

"Ta từ chối trả lời.”

Một đồng tiền vàng bỗng nhiên xuất hiện trên tay Hà Kim Thu, giống như đang thưởng thức, đồng tiền xu kia không ngừng nhảy nhót giữa những ngon tay thon dài của hắn, nhảy từ kẽ ngón út đến kẽ ngón trỏ, lại nhảy trở về, giống như có linh hồn vậy.

Mặt chính của đồng tiền vàng là lúa mạch tạo thành hình tròn, mà mặt sau là hai thanh kiếm giao nhau.

Hắn nhìn về phía Trịnh Viễn Đông, hỏi:

"Ta đã tự mình đi quan sát Lưu Đức Trụ, lấy ánh mắt của đội trưởng chắc chắn sẽ chướng mắt hắn, vậy tại sao còn phải nâng hắn lên cấp bảo mật tối cao chứ, là vì để bảo vệ hắn? Hay là vì thông qua bảo vệ hắn để bảo vệ những người khác? Hay là dùng để lừa dối ta?”

Trên mặt đất giữa hai người, lá cây bỗng nhiên xoay quanh, giống như là có gió vô hình nhẹ nhàng kích thích chúng nó.

Hà Kim Thu không có cách nào hiểu rõ từ đầu đến cuối dưới tình huống Côn Luân phong tỏa tin tức.

Nhưng hắn hiểu rõ Trịnh Viễn Đông.

"Đội trưởng.”

Hà Kim Thu nói:

"Người mà ngươi muốn bảo vệ không phải là Lưu Đức Trụ đúng không?”

Nhưng Trịnh Viễn Đông không trả lời vấn đề này, mà là nhìn đồng tiền vàng trên tay hắn, cười nói:

"Không biết là người siêu phàm nào để lại vật cấm kị ACE-099, lại bị người ta gọi là đồng tiền sự thật, có thể phán đoán ra sự thật và lời bịa đặt.”

Đồng tiền vàng rơi vào trong tay Hà Kim Thu, hắn ngạc nhiên nói:

"Đội trưởng, ngài thật sự là biết tất cả mọi chuyện sao.”

"Mặc dù vật cấm kị ACE-099 đã biến mất rất lâu, nhưng tác dụng của nó lại không phải là bí mật.”

Trịnh Viễn Đông đáp lại.

"Được thôi, xem ra hôm nay không hỏi ra được cái gì, nhưng mà.”

Nụ cười của Hà Kim Thu càng sâu:

"Cũng không phải ta không có thu hoạch gì.”

Nói xong, Hà Kim Thu quay người rời đi, đồng tiền vàng trong tay hắn đang thấp giọng gào thét.

Đến khi hắn ngồi lên ghế sau của chiếc xe màu đen nào đó đỗ bên đường Hành Thự, mới chậm rãi lấy một cây vàng thỏi 100 gram từ trong ngực ra.

Hà Kim Thu khẽ chạm thỏi vàng vào vật cấm kị ACE-099 kia.

Trong chốc lát, vàng thỏi như hòa tan vào đồng tiền vàng, nhưng kích cỡ của đồng tiền vàng lại không xảy ra bất kì biến hóa nào.

Dần dần, hoa văn bên trên đồng tiền vàng cũng chuyển động như chất lỏng, giống như một mặt hồ bình tĩnh.

Hà Kim Thu nhẹ giọng nói ra:

"Ta đã trả xong nợ.”

Trong nháy mắt, mặt chính đồng tiền vàng ngưng kết thành vòng tròn lúa mạch một lần nữa, khôi phục yên tĩnh.

Hà Kim Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn mang đồng tiền sự thật mà đến, nhưng ông chủ Trịnh không cho hắn cơ hội hỏi ra câu trả lời.

"Trước khi đưa ra điều kiện nhất định phải di chuyển đồng tiền vàng trên ngón tay, thật sự là có chút quá thu hút sự chú ý của người khác.”

Hắn thở dài nói.

Tài xế ngồi ghế trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi:

"Ông chủ, người của chúng ta không thể tìm ra tung tích của năm người bị tình nghi đang lẩn trốn kia, nghe nói Côn Luân đã thẩm vấn ra một chút manh mối, có cần nghĩ cách cướp vào tay hay không.”

Hà Kim Thu lắc đầu:

"Đây là sân nhà của ông chủ Trịnh, cứ giao cho hắn giải quyết đi.”

...

Bởi vì ngày hôm sau chính là lễ Quốc Khánh, đến buổi trưa các học sinh cũng không tâm tư gì để học tập, tất cả mọi người đều đang trò chuyện về việc đến núi Lão Quân.

Ba giờ chiều, chủ nhiệm lớp Điền Hải Long đột nhiên tuyên bố nghỉ sớm với cả lớp:

"Mặc dù cho mọi người nghỉ sớm, nhưng hi vọng các ngươi hiểu được bây giờ đã là lớp mười một. Cho nên phải điều chỉnh tâm lý cho tốt, tuyệt đối không nên đem mải chơi.”

Khánh Trần rất bất ngờ, vậy mà hôm nay mình lại không trốn học.

Hắn rời khỏi phòng học, sau khi tập hợp với Giang Tuyết, Lý Đồng Vân liền ngồi lên xe bus tiến về núi Lão Quân.

Cô bé Lý Đồng Vân đeo cặp sách nhỏ của mình, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt.

Chỉ là Khánh Trần không biết, hành trình của đám người Hồ Tiểu Ngưu có vẻ cũng bởi vì được nghỉ sớm mà thay đổi, chiếc xe bus đi thuê kia đã đỗ ở cổng trường vào lúc 5 giờ chiều.

Lúc 5 giờ 20 phút, lớp mười một 3 ban, các học sinh lớp 11/3, lớp 11/4 đầu tiên là về nhà lấy đồ đạc, sau đó lại tập trung trước xe bus.

Có người hỏi Nam Canh Thần:

"Hở? Tiểu Nam, Khánh Trần đâu, hắn không tới sao?”

"Đúng rồi, hình như hắn không có trong nhóm du lịch của chúng ta.”

Có người nói.

"À, hắn nói Quốc Khánh hắn có kế hoạch khác, cho nên không đi.”

Nam Canh Thần thở dài nói.

Cách đó không xa, hai thành viên Côn Luân vẫn luôn lái xe theo dõi Lưu Đức Trụ nhìn thấy một màn này, lập tức báo cáo tin tức cho tổng bộ:

"Bên phía Lưu Đức Trụ có dị thường, hình như bọn họ muốn thuê xe bus đi du lịch, có chỉ thị gì? Có nên điều động tiếp viện?”

Đồng nghiệp trực ban ở tổng bộ trả lời:

"Đội trưởng Lộ vừa nhận được tin, nghi ngờ có côn đồ xuất hiện ở huyện Mạnh phía bắc Lạc Thành, bây giờ bọn họ đang đuổi theo. Đội trưởng Lộ chỉ thị hai người đuổi theo Lưu Đức Trụ, tạm thời không phái thêm tiếp viện. Mấy anh em bị thương của chúng ta được nghỉ, chờ đến ngày mai bọn họ nghỉ ngơi trở về, sẽ đến tiếp viện các ngươi trước, hôm nay vất vả một chút.”

"Được rồi, không vất vả.”

Hai thành viên Côn Luân đáp lại.

Huyện Mạnh xuất hiện kẻ tình nghi, và núi Lão Quân ở huyện Z, một bắc, một nam.