Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1213: Gặp Tần Dĩ Dĩ




Lý Vân Kính ngẫm nghĩ:

“Thật ra điểm lợi hại nhất của cha ngươi chính là chỗ này, thật ra hắn rất sợ hãi nhưng hắn vẫn làm. Đó là nguyên nhân quan trọng nhất ông cụ chọn hắn làm chủ nhà, biết kính sợ, không lỗ mãng, bình tĩnh xử lý mọi chuyện.”

“Thì ra là vậy.”

Dù phải đối mặt với núi rừng và Hỏa Đường đầy hung hiểm nhưng cả hai người đều không hề cảm thấy lo lắng chút nào.

Một giây sau, Lý Vân Kính cầm một cành cây khô trên mặt đất lên, ném ra, chỉ thấy cành cây kia xuyên qua ba gốc cây lớn, ghim lên một cây đại thụ bên cạnh một thành viên Hỏa Đường.

Lý Vân Kính nói:

“Nếu đại trưởng lão của các ngươi không đến thì chớ có phí công phí sức. Đừng ẩn giấu nữa, ra nói chuyện đi.”

Lý Vân Kính bổ sung thêm một câu:

“Nếu ngươi có gan.”

Cành cây khô hắn ném ra khi nãy nhìn như đơn giản nhưng thật ra đã dọa không ít thành viên Hỏa Đường cảm thấy run sợ, bọn hắn hiểu rằng lần này đã gặp phải thứ dữ rồi, tuyệt đối là cao thủ cấp A.

Vậy nên lựa chọn sáng suốt nhất chính là rút lui.

Nhưng thành viên Hỏa Đường không hề rời đi.

Có tiếng bước chân vang lên, một bé gái tóc buộc bím chậm rãi đi ra ngoài, phát ra tiếng cười giòn tan, ngồi bên cạnh đống lửa.

Dưới ánh lửa, làn da màu lúa mì của cô gái tỏa ra sức sống, dường như ở giữa trán nàng có đồ đằng ngọn lửa màu đen.

Lý Vân Kính và Lý Khác đều biết đó là dấu hiệu ‘Thần linh’ của Hỏa Đường từng ban lực lượng cho người này.

Bình thường đồ đằng trên người thành viên Hỏa Đường đều nằm ở tay, lưng, đùi, đồ đằng xuất hiện trên bộ mặt chứng tỏ đó là thành viên Hỏa Đường được thần linh quan tâm.

Số lượng thành viên Hỏa Đường như vậy rất ít.

Lý Vân Kính nhìn thiếu nữ này, dường như có chút nghi ngờ:

“Ta còn tưởng là thần tử nào, hóa ra là Hỏa Đường thần nữ vừa mới hiện thế trong truyền thuyết. Khó khăn lắm Hỏa Đường mới có thần nữ, tên đại trưởng lão kia cam lòng để ngươi hoàn thành lễ trưởng thành sớm như vậy sao?”

Thiếu nữ cười đáp:

“Ta là Tần Dĩ Dĩ, ngươi có thể gọi ta là Dĩ Dĩ. Nhưng ta rất tò mò, ngươi gọi chúng ta tới đây là định nói chuyện gì vậy?”

Lý Vân Kính trả lời:

“Ngươi rất to gan đó, không sợ ta giết ngươi à?”

“Sợ gì chứ?”

Sóng mắt thiếu nữ lưu chuyển, ánh mắt sáng ngời:

“Ngươi lợi hại như vậy, nếu muốn giết người thì sớm đã giết rồi, mấy người chúng ta không ngăn cản được ngươi. Ngươi có ăn táo không, cho ngươi táo này, yên tâm đi, không có độc đâu.”

Nói xong, nàng lấy hai quả táo từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người ra, ném cho Lý Khác và Lý Vân Kính.

Tần Dĩ Dĩ nói:

“Táo vùng tây nam không ngon bằng táo ở quê ta, nhưng ăn cũng được.”

Trong câu nói của thiếu nữ không hề mang theo vẻ sợ hãi.

Lúc nói chuyện, mấy thành viên Hỏa Đường lần lượt đi tới bên cạnh thiếu nữ, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Kính, như đang gặp phải kẻ địch nguy hiểm.

Điều kỳ lạ chính là cho dù bọn chúng kiêng kỵ, e sợ thực lực của Lý Vân Kính nhưng vẫn làm hết trách nhiệm của bản thân, bảo vệ thiếu nữ này.

Lý Vân Kính hỏi:

“Là ai đã tiết lộ hành tung của Lý Khác?”

“Ta không biết gì cả.”

Thiếu nữ cười đáp.

Lý Vân Kính ngẫm nghĩ:

“Ta không quan tâm tới những người nhà họ Lý khác, nhưng sau này Hỏa Đường không được có âm mưu gì nhắm vào Lý Khác.”

Thiếu nữ không hề sợ hãi, nàng cười tủm tỉm:

“Được.”

Lý Vân Kính cười, không biết vì đâu hắn lại cảm thấy thiếu nữ này mang tới cho hắn một cảm giác thân thiết khó tả.

Cảm giác này không liên quan gì tới tình cảm, thuần túy là do tính cách của đối phương thẳng thắn, đơn thuần, khiến người khác không thể nảy sinh lòng phòng bị được.

Lý Vân Kính nói:

“Vẫn vấn đề trước đó, ngươi nhất định phải trả lời cho ta, rốt cục là ai tiết lộ hành tung của Lý Khác với Hỏa Đường?”

Tần Dĩ Dĩ tò mò hỏi:

“Sao ta có thể nói chuyện này cho ngươi biết được cơ chứ? Đó là bí mật của Hỏa Đường đó! Nếu ngươi muốn biết thì dù sao cũng phải nói cho ta một cái lý do để nói cho ngươi chứ.”

Lý Vân Kính ngẫm nghĩ, đột nhiên hô lớn về phía rừng cây:

“Ông Khang Ba, ta biết ngươi ở đây.”

Đôi mắt thiếu nữ lập lòe:

“Ngươi quen đại trưởng lão của chúng ta sao?”

“Đã từng quen.”

Lý Vân Kính bình tĩnh trả lời.

Vài giây sau, đại trưởng lão lưng còng của Hỏa Đường chậm rãi, ung dung từ trong rừng núi đi ra. Hắn cười vui vẻ:

“Không biết người tiết lộ bí mật của Lý Khác là muốn bẫy ngươi hay muốn bẫy Hỏa Đường chúng ta, nếu biết trước ngươi ở chỗ này, vậy ta đã đổi con mồi rồi.”

Lý Vân Kính nhìn về phía đại trưởng lão kia:

“Quả nhiên địa vị của thần nữ vô cùng cao quý, ngay cả một người mấy chục năm chưa từng rời khỏi núi tuyết như ngươi cũng tự mình đi trông chừng lễ trưởng thành này.”

Đại trưởng lão cười tủm tỉm, gẩy sợi dây chuyền toàn là đốt ngón tay ở trên cổ, tiếng xương va chạm vào nhau vang lên:

“Ngươi không hiểu đâu.”

Lý Vân Kính nghiêm túc nói:

“Ta muốn biết ai muốn Lý Khác chết?”

Lý Vân Kính hỏi lại:

“Lý do?”

“Hắn là Kỵ Sĩ.”

Lý Vân Kính nói:

“Trước đây Hỏa Đường và Kỵ Sĩ có hiệp ước, hiện giờ các ngươi bị kẻ khác lừa tới giết truyền thừa của Kỵ Sĩ, nếu ngươi không nói ra kẻ tiết lộ bí mật ra thì chuyện này không xong đâu.”

Đại trưởng lão ngẩn người, hắn cẩn thận quan sát Lý Khác:

“Xủi quẩy…”

Nhưng đúng vào lúc này, thiếu nữ Tần Dĩ Dĩ đột nhiên nói với Lý Khác:

“Chờ đã, ngươi là Kỵ Sĩ hả? Sư phụ của ngươi là ai?”