Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1212: Truyền Thừa




E rằng không thể đoán ra được Ảnh tử thế hệ này rốt cục là ai.

Rất nhiều nhân vật lớn ở Khánh thị cho rằng mình biết, nhưng liệu điều họ có phải là chân tướng hay không?

Khánh Trần đột nhiên ý thức được nếu ngươi không hề biết Ảnh tử rốt cục là ai, chỉ dựa vào tín hiệu điện tử và trang phục bên ngoài, vậy thì Ảnh tử có thể là rất nhiều người.

Thậm chí có thể là một tổ chức.

Ảnh tử thế hệ này ẩn giấu thân phận rất tốt, Khánh Trần cảm thấy mình nên học tập theo.

Giống như Tôn Sở Từ hiện giờ đang là vỏ bọc của hắn vậy, Khánh Nhất cũng có thể trở thành vỏ bọc của hắn ở Khánh thị.

Khánh Nhất ừ một tiếng, hắn nhìn đống lửa, đột nhiên nói:

“Không biết Lý Khác sao rồi, đã rất lâu chưa từng gặp hắn.”

“Nhớ hắn hả?”

Khánh Trần cười hỏi.

“Có chút.”

“Kiểu gì cũng sẽ gặp lại thôi.”

Khánh Nhất ngồi bên đống lửa, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ ngọn lửa bập bùng, nghĩ đến tiên sinh đang ở ngay bên cạnh, biết đâu Lý Khác cũng sẽ trở về thì sao, trong lòng hắn tràn ngập mong chờ.

Đáng tiếc ở đây có người ngoài, tiên sinh không thể tiến hành quán đỉnh cho mình được, nhất định phải chờ lúc mọi người ngủ.

Nhân viên đoàn làm phim không hề nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều bận rộn làm việc.

Trận tuyết lớn họ chờ cuối cùng cũng tới.

Trước khi trận tuyết ngừng rơi, họ nhất định phải quay xong toàn bộ phân cảnh phim đầu tiên.

Tống Niểu Niểu bắt đầu trang điểm, nam phụ, nữ phụ cũng tiến vào phòng trang điểm tạm thời.

Điều kỳ lạ chính là Lý Ngọc là trung tâm của đoàn làm phim trước đó thì giờ không hề có ai hỏi thăm tới.

Lúc này trên đầu đạo diễn Trương có một ít tuyết đọng, nhìn như những sợi tóc trắng vậy.

Hắn không dám dùng Lý Ngọc, hắn không thể đắc tội với mấy nhân vật lớn kia được.

Đạo diễn Trương cảm thấy cho dù hiện giờ hắn quay xong bộ phim này thì lúc trở về cũng không thể phát hành được.

Hắn nói nhỏ với phó đạo diễn Vương:

“Ngươi mau đi nói chuyện với Lý Ngọc, bảo hắn đi xin lỗi vị đó đi, nếu không thì không ai dám dùng hắn đâu. Nếu nhân vật lớn đó không tha thứ cho hắn, vậy vậy ta sẽ xóa bỏ tất cả những cảnh quay của hắn trước đó, đổi sang một nhân vật nam chính khác.”

Phó đạo diễn Vương ngẩn ra, quay đầu sải bước đi đến chỗ Lý Ngọc:

“Mẹ kiếp, giữa nơi rừng núi hoang vắng này, kiếm đâu ra một nam chính mới bây giờ?”

Hiện giờ, ở phía tây nam khu rừng.

Lý Khác ngồi ở bên cạnh đống lửa, Lý Vân Kính nhắm mắt ngồi xếp bằng một bên, tựa như một gốc cây cổ thụ.

Khi hắn đang nhắm mắt dưỡng thần thì đống lửa trước mặt hắn tựa như một nắm cát bị ai đó nắm chặt, chảy xuôi xuống giống như đồng hồ cát, tụ lại như một thác nước.

Lý Khác nói:

“Kính thúc, ngươi tu hành truyền thừa gì vậy?”

Lý Vân Kính trả lời:

“Ông cụ tặng cho, ta cũng không rõ là truyền thừa gì cả.”

“À, ta chưa từng nghe nói dòng họ Lý có truyền thừa hoàn chỉnh gì cả.”

Lý Khác cảm thấy thật kỳ lạ.

“Vì những người khác không tu luyện thành công.”

Lý Vân Kính vẫn nhắm mắt như trước, không giải thích quá nhiều.

Khi họ đang nói chuyện thì có tiếng sàn sạt từ phía xa truyền tới, giống như tiếng gió thổi bay lá cây.

Lý Vân Kính đột nhiên mở lớn hai mắt.

Ngọn lửa trước mặt vỡ tung, dường như bị ai đó bất ngờ buông ra vậy, chỉ trong nháy mắt, ánh lửa soi sáng cả khu vực.

Bóng người ẩn hiện trên núi, không ngừng tới gần.

Lý Khác nói:

“Kính thúc, là người hoang dã.”

Trên cổ những người kia đeo những vòng xương ngón tay của con người, trên mặt có những vết màu trắng.

Lý Vân Kính sửa lại:

“Là Hỏa Đường.”

Hình như theo Lý Vân Kính thì người hoang dã và Hỏa Đường không giống nhau.

“Sao Hỏa Đường lại xuất hiện ở nơi này?”

Lý Khác thắc mắc nhưng không hề cảm thấy bối rối.

Theo lý thuyết thì phạm vi đi săn của Hỏa Đường cũng không bao gồm khu vực này, vậy nên chuyện này khá kỳ lạ.”

Lý Vân Kính đáp:

“Bình thường chỉ vào lễ đi săn trưởng thành của thần tử thì Hỏa Đường mới đi xa như vậy, chắc hẳn có ai đó tiết lộ tin tức của ngươi, vậy nên người của Hỏa Đường mới tới.”

Thần tử đi săn một là vào sâu vùng cấm kỵ săn giết thú dữ lợi hại nhất, hoặc là săn giết nhân vật lớn của tập đoàn.

Lý Khác phù hợp với điều kiện này.

Lý Vân Kính liếc nhìn những bóng người đang lao nhanh tới, sau đó nhìn về phía Lý Khác:

“Ngươi không sợ hả? Họ rất đông đó.”

“Không sợ, có Kính thúc ở đây rồi.”

Lý Khác đáp.

“Ngươi giỏi hơn cha ngươi đó.”

Lý Vân Kính nói.

“Không phải chứ, ta nghe nói khi cha ta còn trẻ vô cùng dũng mãnh mà. Khi hắn nhậm chức ở phương nam, họ Lý và họ Trần có tranh chấp lớn về vấn đề khoáng sản, khi đó hắn một thân một mình đi đàm phán với nhà họ Trần.”

Lý Khác nói:

“Mẹ nói nếu khi đó cha không một mình tới đàm phán, nói không chừng nội chiến Liên Bang sớm đã bùng phát rồi.”