Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1211: Ngươi Muốn Làm Ảnh Tử Không?




Vậy thì Ảnh tử sẽ lừa ai nữa?

Đương nhiên nếu như xét một cách nghiêm túc thì hắn giả mạo Ảnh tử là để an toàn rời khỏi vùng cấm kỵ số 065, Ảnh tử giả mạo hắn tối đa cũng chỉ xem như một trò đùa ác mà thôi.

Dù sao thì cũng là hắn được lợi.

Nhưng đột nhiên Khánh Trần cảm thấy lo lắng với hành trình tiếp theo.

Hiện giờ cho dù là các ứng cử viên Ảnh tử tập trung ở đoàn làm phim thì hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Đến tận bây giờ, Khánh Trần vẫn không biết quá nhiều về Ảnh tử.

Hắn không biết được bề ngoài đối phương ra sao, cũng không biết cấp bậc thực lực của đối phương.

Điều hắn biết duy nhất chính là sở thích của đối phương.

Thích đùa chết người khác luôn.

Lúc này, Khánh Nhất nhìn về phía Lý Thúc:

“Lý Thúc ca, sao ngươi cũng ở nơi này vậy.”

Lý Thúc giải thích:

“Ta tới để vây quét người hoang dã.”

Lúc này, trên trời đã có tuyết rơi.

Lý Thúc nhìn Khánh Trần, nói nhỏ:

“Tiên sinh, tuyết rơi rồi, dựa theo dự báo thời tiết thì không lâu nữa sẽ có một trận tuyết rơi rất lớn. Nếu như ở đây ngài không cần ta ở lại, vậy ta phải mau chóng bám theo tung tích của người hoang dã, nếu không trận tuyết rơi này sẽ xóa hết manh mối của bọn hắn. Đám người hoang dã này vô cùng hung ác, đã giết rất nhiều người ở nơi sinh sản, không thể buông tha cho chúng được.”

Khánh Trần gật đầu:

“Đi đi, công việc quan trọng hơn.”

Lý Thúc đứng dậy, cúi người thật sâu với Tôn Sở Từ:

“Tiên sinh hãy giữ gin nhé.”

Tôn Sở Từ đang ăn cơm nghe vậy, thiếu chút nữa là đánh rơi hộp cơm xuống đất:

“Mẹ kiếp, ta bắt đầu thời sợ rồi.”

Lý Thúc bình tĩnh nói:

“Trong thời kỳ đặc biệt, trong khu trại còn có người đang quan sát, ngươi hãy nhận thay tiên sinh. Tiên sinh, mặc dù mấy người sư huynh đệ chúng ta chưa làm lễ bái sư, nhưng trong lòng chúng ta đã thật sự coi ngài là tiên sinh rồi, có việc gì ngài hãy nói một tiếng, chúng ta chắc chắn sẽ đến.”

Nói xong hắn quay người lại, sải bước rời đi, theo sau còn có những binh sĩ thuộc tập đoàn quân Liên Bang vừa mới dựng trại xong.

Lý Ngọc trong khu trại lẫn những nhân viên thuộc đoàn làm phim đều thở phào một tiếng.

Những binh sĩ tập đoàn quân Liên Bang này tựa như một tảng đá lớn đặt trên ngực họ.

Nhất là Lý Ngọc, hắn lo sợ trước khi Lý Thúc đi sẽ đánh mình một trận.

Cũng may mà không có.

Tôn Sở Từ ngồi bên cạnh đống lửa, sợ hãi tới mức hồi lâu không ăn cơm tiếp.

Khánh Nhất nhìn theo bóng lưng Lý Thúc rời đi, đột nhiên nói với Khánh Trần:

“Tiên sinh, từ sau khi chia tay ở Thu Diệp biệt viện, tất cả các sư huynh đệ mỗi người một nơi, tất cả mọi người đều có việc phải làm, dường như tất cả mọi người đều lu bù với công việc vậy.”

Khánh Trần biết Khánh Nhất còn nhỏ tuổi, không chịu được nỗi buồn khi chia ly.

Ngày xưa khi ở trong Thu Diệp biệt viện, các sư huynh đệ cùng nhau tu hành mặc kệ nắng mưa, lúc đó vui biết nhường nào.

Sau khi rời khỏi Thu Diệp biệt viện, tất cả mọi người lại phải đối mặt với cuộc sống thường ngày.

Khánh Trần nói:

“Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, ngươi có việc phải làm, bọn hắn cũng vậy. Nói thử xem hiện giờ ngươi muốn làm gì nhất nào?”

Trong thời gian ngắn, Khánh Nhất ngẩn ngơ:

“Làm Ảnh tử.”

“Tại sao lại muốn làm Ảnh tử?”

Khánh Trần hỏi.

Khánh Nhất gãi cái đầu dưa hấu của mình:

“Thật ra cũng không phải là nhất quyết phải làm, chỉ là tất cả mọi người đều muốn làm Ảnh tử, vậy nên ta cũng muốn thử làm xem sao. Tiên sinh, ta không biết ngươi lớn lên trong hoàn cảnh nào, dù sao từ khi còn nhỏ cha mẹ ta đã nói ‘Khánh Nhất thông minh như vậy, lớn lên nhất định có thể làm Ảnh tử, làm Ảnh tử xong thì làm chủ nhà…”

Trong lòng Khánh Trần tự nhủ, hóa ra Khánh thị cổ vũ trẻ con trở thành Ảnh tử, giống như cha mẹ ở thế giới ngoài thường nói ‘ngươi thông minh như vậy, lớn lên nhất định sẽ thi đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại’.

Khánh Trần cười hỏi:

“Ngươi muốn làm Ảnh tử không?”

Khánh Nhất gật đầu:

“Muốn, nếu không thì ta cũng không biết làm gì khác cả.”

“Vậy lần này không thể bảo vệ ngươi kỹ càng quá rồi.”

Khánh Trần trầm tư suy nghĩ vài giây rồi nói:

“Trên hành trình này ngươi sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, vậy nên ngươi phải học cách tranh đấu. Ngươi phải ép bản thân trưởng thành nhanh hơn, vì chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Ta có thể quán đỉnh giúp ngươi tăng thực lực lên, thế nhưng ở thế giới này, thực lực không phải thứ quyết định tất cả.”

Khánh Nhất ngẫm nghĩ:

“Ta hiểu rồi.”

“Ngươi chờ ở đây thêm vài ngày nữa, sau đó tới thị trấn số 065 tiền trạm, thăm dò tình hình nơi đó giúp ta.”

Khánh Trần nói:

“Ta nghĩ chắc là Jindai đã tới đó rồi.”

Lúc này Khánh Trần đã có quyết định, hắn muốn Khánh Nhất phải sống sót tới cuối cùng, trở thành Ảnh tử.

Hay nói đúng hơn thì là Ảnh tử của Ảnh tử.