Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1210: Là Ta




Chắc chắn Lý Ngọc sẽ bị ghẻ lạnh.

“Mặc kệ hắn.”

Tổng Niểu Niểu cười đáp:

“Chị, lần này ngươi vất vả rồi, ta cũng không ngờ sau khi tham gia đoàn làm phim lại gặp hạng người như Lý Ngọc. Nếu như sớm biết có hắn trong đoàn làm phim thì ta đã...chắc vẫn tham gia.”

Người đại diện ngẫm nghĩ, hỏi nhỏ:

“Không phải chính Tôn Sở Từ mời ngươi gia nhập đó chứ?”

Tổng Niểu Niểu dở khóc dở cười:

“Không phải.”

Trước khi Tổng Niểu Niểu tham gia thì người đại diện vẫn khuyên nàng là đừng nhận kịch bản này.

Kết quả nói gì Tổng Niểu Niểu cũng không nghe, điều động cả tài chính của phòng làm việc.

Người đại diện hỏi thì nàng chỉ nói là có một nhân vật lớn mời, nhưng không muốn nói đó là ai.

Lúc này người đại diện nhìn về phía Tôn Sở Từ, Khánh Nhất, Lý Thúc, tỏ vẻ thần bí hỏi:

“Rốt cục ai mời ngươi vậy?”

“Không thể nói được.”

Tổng Niểu Niểu lắc đầu.

Nhưng trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất thú vị, khi tất cả mọi người đều khi Tôn Sở Từ chính là ông trùm thì nàng hiểu rất rõ tất cả mọi chuyện đều là do Khánh Trần.

Nói thật trước đó nàng đã biết Khánh Trần rất lợi hại nhưng cũng không ngờ hắn lại lợi hại tới mức vậy.

Sắc trời càng lúc càng u ám, đống lửa trong khu trại cháy càng lớn hơn.

Nhiệt độ càng lúc càng lớn nhưng càng ngày các nhân viên của đoàn làm phim thảo luận càng nhiệt tình hơn.

Khi thảo luận, thỉnh thoảng mọi người còn nhìn Tôn Sở Từ một cái, sau đó tiếp tục xì xào bàn tán.

Tôn Sở Từ đi lại trong khu trại, tất cả mọi người chủ động tránh người, tươi cười nghênh đón.

Mở miệng ra là chào thầy Tôn Sở Từ.

Phòng bếp của đoàn làm phim nấu cơm xong thì phó đạo diễn Vương cũng dặn trợ lý đi chuẩn bị cơm, đưa tới chỗ Tôn Sở Từ.

Cho dù Tôn Sở Từ biết tất cả đều là giả nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi việc cảm thấy mừng thầm.

Hóa ra cảm giác khi đóng giả ông trùm lại thoải mái như vậy.

Tôn Sở Từ không kìm được trí tưởng tượng của mình, hiện giờ xem như mình đã ôm bắp đùi thành công rồi nhỉ, nếu như tương lai mình cũng có thể lợi hại như đối phương thì tốt biết bao.

Khi tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn là ông trùm thì chỉ có mình Tôn Sở Từ mới hiểu được bản thân kinh ngạc tới mức nào.

Thế hệ trẻ tuổi nổi bật ở Lý thị, Khánh thị đều là học sinh của Khánh Trần, đây là chuyện một người du hành có thể làm được hay sao?

Trước đó Đoàn Tử không hề nói sai, có thể Bạch Trú không có nhiều thành viên ở thế giới ngoài, không có sức ảnh thưởng như Ma Trận, Hồng Diệp, nhưng ở thế giới trong, sức ảnh hưởng của Bạch Trú đã vượt xa tất cả các tổ chức người du hành khác.

Khi trợ lý của phó đạo diễn Vương bê cơm tới, Tôn Sở Từ đưa cơm của mình cho Khánh Trần.

Vừa đưa thì đã bị Lưu Lợi Quần xông tới ngăn cản:

“Đừng mà đừng mà, nhân viên hỗ trợ chúng ta ăn cuối cùng, thầy Tôn Sở Từ cứ ăn trước đi.”

Nói xong đẩy hộp cơm Tôn Sở Từ đưa tới trở về.

Vừa đẩy vừa nói:

“Nhân viên hỗ trợ chúng ta rất khỏe mạnh, chịu đói một lúc không thành vấn đề! Quy định của đoàn làm phim chính là như vậy!”

Thiếu chút nữa là Tôn Sở Từ trợn trừng mắt lên, hắn đang nịnh bợ người khác, ngươi làm loạn cái gì hả?!

Ngươi chịu đói một lúc không thành vấn đề, nhưng ông chủ không thể bị đói được!

Đoàn Tử ở cạnh đưa cơm cho Khánh Trần, kết quả là cũng bị Lưu Lợi Quần đẩy lại.

Không thể không nói Lưu Lợi Quần rất khỏe mạnh.

Khánh Trần cười nói:

“Các ngươi ăn đi, các ngươi quan trọng hơn, những nhân viên hỗ trợ như ta đợi mọi người ăn xong hết thì mới ăn.”

Mấy người Tôn Sở Từ nghe vậy thì đành phải bắt đầu ăn hộp cơm trên tay.

Lúc này Lưu Lợi Quần mới yên tâm rời đi, trở lại khu nấu nướng chờ đợi.

Chỉ còn mấy “người một nhà” như Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Khánh Nhất, Lý Thúc, Khánh Trần ngồi cạnh đống lửa.

Khánh Nhất ngồi bên đống lửa, buồn bực ngán ngẩm cời củi.

Khánh Trần hỏi:

“Sao ngươi ra sớm vậy, còn hơn mười ngày mới tới thời điểm giao dịch với Khánh Mục mà.”

Khánh Nhất ngẩn ra:

“Chờ đã, tiên sinh, chẳng phải chính ngài bảo ta ra sớm hay sao?”

Khánh Trần:

“...Là ta.”

Khánh Nhất nói:

“Chính ngài bảo ta tới đây để tìm ngài, cung cấp cả tọa độ cho ta. Ngài còn nói nếu như ta tới muộn thì ngài sẽ tức giận…”

Khánh Trần:

“Ừm…”

Ha ha.

Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là Ảnh tử.

Đối phương đã từng đóng giả mình, hiện giờ đóng giả đương nhiên là rất thành thục.

Ban đầu Khánh Trần tưởng rằng Ảnh tử chỉ đóng giả hắn để mời Tống Niểu Niểu.

Kết quả là như này, hắn đã không kìm được nữa, bắt đầu suy nghĩ xem Ảnh tử còn đóng giả hắn để lừa ai nữa.

Trước đó Ảnh tử cảnh cáo hắn đừng có giả mạo Ảnh tử, bằng không tự gánh chịu hậu quả.

Mình giả mạo Ảnh tử để lừa gạt sáu ứng cử viên Ảnh tử, đối phương nhỏ nhen như vậy thì rất có thể sẽ giả mạo hắn lừa gạt sáu người.