Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1205: Thật Lòng Muốn Làm Việc Cực Khổ




Tống Niểu Niểu nhìn đối phương, lại vừa cười vừa nói:

"Tạp vụ còn sạch sẽ hơn Lý Ngọc nhà ngươi."

Lông mày của người đại diện Lý Ngọc nhếch đến tận trời.

Tống Niểu Niểu thản nhiên hô to:

"Chị ơi, đến làm việc!"

Vừa dứt lời, vị người đại diện kia của Tống Niểu Niểu liền vào trạng thái sẵn sàng, lao đến, mà Tống Niểu Niểu thì thoải mái nhàn nhã đi về xe của mình.

Cứ như việc không liên quan đến mình, cũng không tức giận!

Ngay sau đó, người đại diện của Tống Niểu Niểu và người đại diện Lý Ngọc bắt đầu lôi kéo, hận không thể túm tóc của đối phương.

Một màn này khiến cho đám người Khánh Trần đều sửng sốt, hoá ra còn có 'Thay mặt cãi lộn'?!

Đây chính là công việc của người đại diện sao?

Mấu chốt là Tống Niểu Niểu cũng khá rắn mặt đấy...

Không biết vì sao, Khánh Trần luôn cảm thấy Tống Niểu Niểu mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc nào đó...

Bên kia, người đại diện Tống Niểu Niểu mắng:

"Dù Niểu Niểu nhà ta ưng ý tạp vụ cũng chướng mắt Lý Ngọc nhà các ngươi, bớt nhạy cảm đi nhé."

Người đại diện Lý Ngọc:

"Tìm tạp vụ để giả vờ giả vịt? Ai mà tin!"

Cãi tới cãi lui, hai người liền đi xa.

"Cơ hội tốt cỡ nào."

Lưu Lợi Quần nhìn Khánh Trần thở dài nói.

Khánh Trần vui tươi hớn hở cười nói:

"Được rồi mà Lưu lão đầu, ngươi than thở suốt đường đi rồi."

"Không phải ngươi đến đoàn làm phim tìm cơ hội sao, sao lại không biết nắm bắt cơ hội?"

Lưu Lợi Quần hỏi:

"Ngươi có biết, phòng làm việc của Tống Niểu Niểu đã lăng xê thành công bao nhiêu người mới không?"

"Ta thật sự đến làm tạp vụ, cũng không phải vì tìm cơ hội a.”

Khánh Trần cười nói:

"Ta thật lòng muốn làm chút việc khổ cực, không được sao."

Lưu Lợi Quần đột nhiên cảm giác được, lúc này Khánh Trần nói mình chỉ muốn làm tạp vụ rất có sức thuyết phục, bởi vì đối phương vừa mới từ chối một cơ hội rất tốt.

Nhưng hắn cũng nghĩ không thông, thay đổi nhân sinh của mình không tốt sao, làm minh tinh quá nhẹ nhõm, tại sao cứ nhất định phải chui đầu vào việc cực nhọc?

Nhưng mà Khánh Trần chỉ cười cười không trả lời, tựa hồ chí không ở đây, vẫn đi theo đám tạp vụ lao động khổ cực như cũ, từ trước tới giờ không than khổ, cũng không than mệt.

Thậm chí mặt khi những tạp vụ khác lười biếng nghỉ ngơi, hắn vẫn nghiêm túc làm xong mọi việc.

Còn làm xong công việc của những người khác.

Lưu Lợi Quần thấy cảnh này liền than thở:

"Thằng nhóc, ngươi đi với ta hai ba năm, nhất định sẽ trở thành đốc công mà tất cả đoàn làm phim đều ưa thích."

Khánh Trần dở khóc dở cười.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử ở bên cạnh nghe thấy lời này, cũng quay đầu nhìn nhau.

Nhưng vào lúc này, nhân viên bên Lý Ngọc lại tới thúc giục:

"Lều vải của nghệ sĩ nhà ta còn chưa dựng xong sao?"

"Sắp rồi."

Lưu Lợi Quần vui vẻ cười nói:

"Lều vải của các ngươi khá lớn, cho nên phải mất chút thời gian đóng đinh."

Nhân viên hùng hùng hổ hổ tiếp tục nói:

"Tranh thủ thời gian mà làm việc, đừng có để ta thấy đám các ngươi đứng đây nói chuyện phiếm lười biếng nữa, nghệ sĩ nhà ta rất mệt mỏi, cần vào lều nghỉ ngơi."

Khánh Trần nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Lưu Lợi Quần cười giải thích với đám tạp vụ:

"Ngành giải trí chính là như vậy, rặt một bọn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lúc ngươi là lưu lượng đang hot, nhân viên bên cạnh ngươi cũng ngang ngược theo. Mà những nghệ sĩ, nhân viên kia, cũng không học hành được bao nhiêu, một khi đắc thế liền giống như bọn nhà giàu mới nổi, không cần phản ứng lại, nói không chừng qua một thời gian là chìm lỉm."

Làm xong việc, Khánh Trần đi xung quanh khu cắm trại.

Hắn nhìn những vết tích cắm trại còn lại nhíu mày hỏi:

"Có vẻ giống như có rất nhiều người từng tới đây, là nơi người hoang dã thường tới à?"

Lưu Lợi Quần nói:

"Rất nhiều đoàn làm phim thích tới đây lấy cảnh, hàng năm phải tới mười mấy lượt."

Khánh Trần đi vòng quanh xem xét những vết tích cắm trại kia, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Những vết tích cắm trại khác đều đã cũ, chỉ còn lại tàn lửa sau khi bị nước mưa xối qua, cùng với vỏ các thực phẩm ăn liền.

Nhưng mà chỗ hắn chú ý tới, rõ ràng vừa mới rời đi không bao lâu, bên kia còn ném một đóng xương động vật, xương cá, bên bờ hồ còn có vỏ đạn mới rơi xống không lâu.

Đối phương rõ ràng là một lực lượng vũ trang cỡ nhỏ.

Khánh Trần gọi Tôn Sở Từ tới, thấp giọng nói:

"Ban đêm tăng cường cảnh giới, thông báo một chút, tất cả mọi người đừng cởi quần áo ngủ, cũng đừng ngủ ở trong túi ngủ. Mặt khác, an bài nhân viên đoàn làm canh gác với các ngươi, ta đánh dấu cho ngươi ba chỗ, ba chỗ này nhất định phải có người phòng thủ."

Tôn Sở Từ gật gật đầu:

"Đã hiểu....liệu có gặp nguy hiểm không?"

Khánh Trần nhìn hắn một cái:

"Rời nhà đi ra ngoài, cẩn thận chút vẫn hơn."

---

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠