Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1206: Vua Một Cõi




Tôn Sở Từ đi thương lượng với Vương phó đạo diễn, kết quả vừa mới nói chưa được hai câu, bên kia liền rùm beng lên, lại là người đại diện Lý Ngọc ngửa cổ hét:

"Tại sao ngay cả túi ngủ cũng không cho dùng? Mời các ngươi đến không phải là để bảo vệ mọi người an toàn sao, các ngươi thu định nhận tiền xong không làm gì hả?"

Tôn Sở Từ kiên nhẫn giải thích:

"Chúng ta đúng là thu tiền đến bảo hộ sự an toàn của các vị, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta có thể giải quyết tất cả vấn đề, đi vào vùng hoang dã, tất cả mọi người cẩn thận một chút cũng không có gì sai?"

Tôn Sở Từ nhìn về phía Trương đạo diễn:

"Ngài nói đúng không?"

Nhưng vào đúng lúc này, ngoài khu cắm trại truyền đến tiếng xe chạy.

Ngay tức thì, Tôn Sở Từ như lâm đại địch, hắn vội vàng chạy về phía chiếc xe của mình, lấy súng ống bọn hắn mang theo từ trong va li ra.

Nhưng hắn cũng không vũ trang cho mình đầu tiên, mà trước tiên liền ném súng cho Khánh Trần...

Lưu Lợi Quần thấy cảnh này hơi hồ nghi, hắn vừa nhìn về phía Khánh Trần, đã thấy đối phương cũng không kiểm tra súng ống, ngược lại đang cầm ở trong tay ước lượng trọng lượng, nhìn tựa như là một kẻ ngoài nghề.

Kỳ lạ, Lưu Lợi Quần tự nhủ trong lòng đám thợ săn hoang dã lợi hại, tại sao lại đưa súng ống cho đám tạp vụ bọn họ trước, chẳng lẽ nghĩ rằng bọn họ có khả năng chiến đấu à?

Tôn Sở Từ biết lúc này mình làm như vậy sẽ khiến người ta hoài nghi, nhưng tính mệnh quan trọng hơn trong tay, Khánh Trần không có súng thì lòng hắn không yên...

Tiếng xe cộ nhanh chóng đến gần, trùng trùng điệp điệp.

Khánh Trần từ xa nhìn thấy huy hiệu trên đội xe, liền cất súng trong tay hắn đi:

"Sợ bóng sợ gió một trận, là xe quân dụng của tập đoàn Liên Bang."

Tôn Sở Từ hô lớn:

"Không cần khẩn trương, là xe quân dụng của tập đoàn Liên Bang."

Khánh Trần đột nhiên phát hiện, khi bọn Trương đạo diễn nghe nói đó là xe của Liên Bang thì càng khẩn trương hơn...

Không phải vì bọn Trương đạo diễn quay phim cấm, mà là, thái độ đối với quân đội quốc gia mình của thế giới ngoài và thế giới trong là hoàn toàn khác biệt.

Mặt khác, nơi này không phải chiến khu, quân đội Jindai, Kashima ở phương Bắc, có thể xuất hiện ở nơi này xác suất lớn là bộ đội Lý thị, Khánh thị.

Nếu là bộ đội Lý thị và Khánh thị, vậy hắn có gì phải lo lắng.

Mắt thấy người đại diện Tống Niểu Niểu thúc giục nàng: "Nhanh nhanh nhanh, trốn trên xe đi, ngươi quá bắt mắt, ngộ nhỡ bị bọn họ chấm trúng thì biết làm sao."

Bên kia, ngay cả người đại diện Lý Ngọc cũng đang thúc giục vị nam minh tinh này gấp rút lên xe, có thể thấy được bình thường sở thích của quân đội tập đoàn Liên Bang đa dạng đến cỡ nào.

Tôn Sở Từ: "..."

Khánh Trần: "..."

Đám Tôn Sở Từ bối rối, hoá ra người thế giới trong gặp quân đội ở nơi hoang dã sẽ có phản ứng này.

Sợ là người hoang dã tới cũng không hoảng loạn đến thế.

Hắn vô thức nhìn về phía Khánh Trần thì thấy Khánh Trần vẫn rất bình tĩnh.

Khánh Trần hỏi Lưu Lợi Quần:

"Lưu lão đầy, đây là lần đầu tiên ta cùng đoàn làm phim đến vùng hoang dã, vì sao mọi người sợ sệt quân đội tập đoàn Liên Bang như thế? Bọn họ đã làm chuyện cùng hung cực ác gì sao?"

Lưu Lợi Quần đau khổ nói:

"Cũng là không phải, chủ yếu là ở vùng hoang dã quân đội tập đoàn Liên Bang giống như vua một cõi vậy, mặc dù họ cũng không thật sự làm gì đám nghệ sĩ, nhưng sẽ yêu cầu nghệ sĩ biểu diễn tiết mục văn nghệ. Trong lúc đó nếu có sĩ quan động tay động chân cũng là chuyện khó tránh khỏi. Ở vùng Trung Nguyên còn đỡ chút, nếu như đi phương Bắc gặp quân đội gia tộc Jindai, nghệ sĩ sẽ rất thảm, cho nên hiện nay đoàn làm phim cũng không đi lên phương Bắc."

Đang nói chuyện, máy bay không người lái của quân đội tập đoàn Liên Bang đã tụ hội trên bầu trời, gần như bao phủ tất cả mọi người trong khu cắm trại vào phạm vi hỏa lực.

Đội xe trùng trùng điệp điệp dừng lại, chỉ thấy một tên sĩ quan tuổi trẻ nhảy xuống xe bọc thép, chậm rãi đi vào trong khu cắm trại.

Sau một khắc, Lý Ngọc từ trong xe của mình nhảy ra ngoài, vừa ngạc nhiên nhìn về phía sĩ quan:

"Lý Thúc trưởng quan, là ta, chúng ta từng cùng ăn cơm ở thành phố số 10."

Tất cả mọi người hiểu ra, Lý Ngọc này lại còn gặp người quen.

Có kiến thức đều nhận biết quân hàm, đây là một vị thiếu tá của quân đội tập đoàn Liên Bang, trẻ tuổi như vậy đã làm thiếu tá, tất nhiên là con cháu trực hệ của tập đoàn tư bản.

Đám người yên lòng, có người quen là tốt rồi, Lý Ngọc nói vài lời với vị sĩ quan Lý Thúc này, đối phương hẳn là sẽ không tiếp tục dây dưa đoàn làm phim.

Điều khiến người ta kinh ngạc là, vị sĩ quan Lý Thúc kia cũng không phản ứng với Lý Ngọc, ánh mắt của hắn đảo qua đám người...

Khi hắn nhìn thấy Khánh Trần liền ngẩn người: "Tiên sinh?"