Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1202: Tạp Vụ




Nhưng Khánh Trần không phải một kẻ lạm sát người vô tội, trước khi có chứng cứ chứng minh đối phương là nội ứng do ai đó phái đến cạnh mình, hắn sẽ không ra tay.

Tống Niểu Niểu nhìn về phía Khánh Trần:

"Ngươi đi đâu?"

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Ta đi vệ sinh trong rừng cây, nhưng lại lạc đường, tìm thật lâu mới trở lại khu trại."

Tống Niểu Niểu bĩu môi:

"Không tin."

Nàng không tin thiếu niên được xưng là Diêm Vương Sống này sẽ lạc đường.

Sau lần trước được cứu, Tống Niểu Niểu nghe ngóng tình báo khu 1 thông qua rất nhiều người, thậm chí có người chê cười nàng, có phải không muốn làm minh tinh nữa, muốn đi làm gián điệp không?

Khi đó Tống Niểu Niểu đã biết, vị thanh tra Khánh Trần này cũng không phải là một người đơn giản, đối phương là người bên cạnh Ảnh tử Khánh thị, rất có thể sẽ trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của cơ quan tình báo PCA.

Loại người này xen lẫn trong trong đoàn làm phim khẳng định có mục đích.

Tống Niểu Niểu duỗi lưng một cái, vùng hoang dã thực sự quá lạnh.

Nàng vừa định nói gì đó, đã nghe Khánh Trần nói:

"Nhanh về đi ngủ đi, trời còn chưa sáng đâu."

Nói xong, hắn trực tiếp vào trong xe, đóng cửa xe lại.

Để lại Tống Niểu Niểu một mình run lẩy bẩy trong gió rét....

Tống Niểu Niểu tức điên, nàng quay người trở về lều của mình, chui vào trong túi ngủ.

Nàng càng nghĩ càng giận, tại sao lại có người vô lễ như vậy!

Mình còn chưa nói xong, đã đuổi người ta đi.

Rõ ràng là tự đối phương mời mình đến đoàn làm phim, kết quả sau đó liền quên khuấy đi, giờ còn lạnh như băng!

Tiền mình đầu tư cho đoàn làm phim, cũng do mình vất vả tích lũy, nàng không hề mở miệng xin gia đình khoản tiền này!

Tống Niểu Niểu làm sao biết được, người mời nàng căn bản không phải là Khánh Trần....

....

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đầu bếp phụ trách nấu cơm đã bắt đầu bận rộn, đoàn làm phim này có một chiếc xe dành riêng cho việc nấu nướng, đốc công Lưu Lợi Quần thì kêu gọi đám nhân viên tạp vụ bày biện bàn ghế, để đoàn làm phi thay phiên nhau dùng cơm.

Nhưng người trong đoàn làm phim dường như cũng ngủ không ngon, cả đám như chưa tỉnh ngủ, ăn cơm cũng chậm rãi.

Tạp vụ Lưu Huy đứng trong gió rét lẩm bẩm:

"Đám người này định lằng nhà lằng nhằng ăn cơm đến bao giờ, đội xe cũng sắp xuất phát rồi mà chúng ta còn chưa được ăn."

Lưu Lợi Quần trừng mắt liếc hắn:

"Ngươi là cháu ta nên ta mới mang ngươi vào đoàn làm phim. Nếu không phải thế thì với cái thói hết ăn lại nằm của ngươi, nhà máy nào chịu nhận? Quy củ chính là quy củ, tạp vụ là người ăn cơm cuối cùng trong đoàn làm phim."

Mấy người Tôn Sở Từ đang ngồi vào bàn ăn cơm, họ trông thấy Khánh Trần còn chưa ăn, lập tức nói với Lưu Lợi Quần:

"Hay là mọi người cùng tới dùng cơm đi?"

Hảo cảm của đám tạp vụ với nhóm Tôn Sở Từ liền không ngừng tăng lên, nhưng Lưu Lợi Quần vẫn kiên trì:

"Quy củ chính là quy củ, các ngươi ăn trước đi."

Khánh Trần cảm thấy thật thú vị, hắn nghe nói rất nhiều đoàn làm phim trước khi thành đoàn, đều sẽ hỏi Lưu Lợi Quần có thời gian nhận công tác không.

Đây là một chuyện rất khó tưởng tượng, bởi vì tạp vụ vốn có địa vị thấp nhất trong đoàn làm phim, tại sao khi đoàn làm phim sắp xếp kế hoạch lại phải hỏi một đốc công có thời gian rảnh không?

Nguyên nhân chính là, dù Lưu Lợi Quần đã già nhưng luôn tự hiểu cái gì là quy củ, là phép tắc.

Đoàn làm phim có hắn, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện cảnh cướp miếng ăn, chụp lén lộ cảnh phim, tạp vụ bắt chuyện với nữ diễn viên, quấy rối minh tinh, mọi việc đều rất tốt không xảy ra sai lầm gì.

Có một người như vậy, ngươi có thể yên tâm giao tất cả việc vặt cho hắn, sẽ không xảy ra sai lầm gì đáng tiếc.

Lúc này, Khánh Trần còn đang liếc nhìn đám người đoàn làm phim, xem Tống Niểu Niểu có hành vi gì dị thường không.

Kết quả Lưu Lợi Quần bước nhanh đi tới, giơ tay muốn đập vào ót Khánh Trần.

Chỉ là, trong khoảng khắc bàn tay kia sắp chạm đến Khánh Trần, Khánh Trần chỉ hơi chếch đi một chút về phía bên phải, liền nhẹ nhàng tránh khỏi.

Đám Tôn Sở Từ thấy cảnh này, thiếu chút nữa phun hết cháo trắng trong miệng ra ngoài.

Tay Đoàn Tử run run:

"Liệu đoàn làm phim này có chết hết trước khi tuyết đến không đây...."

"Không đâu."

Tôn Sở Từ nói:

"Boss vẫn rất hoà nhã, không đến mức chỉ vì chút chuyện nhỏ này giết người, nếu hắn xen lẫn trong trong đoàn làm phim khẳng định đã có chuẩn bị tâm lý.....Chỉ là nếu một ngày nào đó Lưu Lợi Quần biết thân phận thật của Boss, không biết có sợ đến nỗi ngủ không yên không?"

Theo bọn hắn nghĩ, đây có lẽ là thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời Lưu Lợi Quần.

Đời này dù Lưu Lợi Quần có trở thành đi tới đỉnh cao nhưng cũng không đạt được vinh quang cỡ này....

Lại nghe Lưu Lợi Quần hùng hùng hổ hổ nói với Khánh Trần:

"Đã dặn ngươi, không được ngó nghiêng nữ minh tinh bên kia, sao ngươi lại không nghe. Về sau nếu ngươi thành minh tinh, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy, còn bây giờ thì thành thật làm tạp vụ cho ta, biết không?"