"Mà Khánh Hạnh vừa rồi thực sự quá bình tĩnh, tựa hồ cũng không lo Khánh Văn tự tay động thủ, ta hoài nghi hắn che giấu thực lực. Chưa chắc ta có thể khống chế hắn."
Lúc này, Khánh Trần chuyển từ hình dạng Khánh Văn về hình dáng cũ, cùng Ương Ương bay trên bầu trời đêm.
Ương Ương lại hỏi:
"Vậy những gì ngươi làm vừa rồi có mưu đồ gì? Muốn dụ hắn nội đấu với Khánh Văn à?"
"Không phải.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Trên thực tế, việc Khánh Văn và Khánh Hạnh chém giết nhau, ta không cảm thấy hứng thú lắm, thứ ta muốn là vật cấm kỵ kia."
"Những việc chúng ta làm đêm nay, nhất định sẽ để lại bóng ma tâm lý cho hắn. Người bình thường bị tử vong uy hiếp, trong vô thức sẽ sinh ý nghĩ trốn tránh, mà loại đại nhân vật của tập đoàn tư bản này, sợ là trước tiên sẽ nghĩ cách làm thế nào để diệt trừ tai hoạ ngầm.”
Khánh Trần nói:
"Cho nên hắn sẽ làm sao để giải quyết tai hoạ ngầm đây, đương nhiên là sử dụng thủ đoạn mình am hiểu nhất, để Khánh Văn mệt mỏi, lâm vào trạng thái kiệt quệ và lo lắng. Cho nên sợ là từ hôm nay trở đi, Khánh Văn sẽ không ngừng đối mặt với chuyện ngoài ý muốn. Mà cái ta muốn chính là kết quả này, chỉ cần hắn sử dụng đủ thường xuyên, ta liền có thể tổng kết được quy luật."
Lúc này, kẻ nằm vùng bên Khánh Trần đã hủy bỏ tất cả nhiệm vụ khác, chỉ phụ trách tiếp cận một mình Khánh Hạnh sau khi Khánh Trần rời khỏi thành phố số 10.
Ương Ương hỏi:
"Ngươi đi theo đoàn làm phim đến vùng hoang dã, có mục đích gì sao?"
"Không có, rời khỏi chốn thị phi đô thị số 10 này, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Khánh Trần đáp.
Vì hắn sợ đến khu cấm kỵ số 065 sẽ phải đối mặt với màn chém giết kịch liệt nhất từ khi hắn xuyên qua đến nay.
Đêm nay, không ai có thể nghĩ đến, một người đã rời khỏi thành phố số 10, lại đột nhiên quay trở về làm nhiều chuyện như vậy.
Mà sau khi xong chuyện còn giả làm người bị hại.
…
Khánh Trần và Ương Ương bay lượn trong bầu trời đêm, cảnh sắc dưới mặt đất trông thật nhỏ bé, hắn cảm thấy mình như đến gần bầu trời vô hạn.
Còn chưa tới hừng đông, hắn đã thấy đống lửa ở khu cắm trại phía xa.
"Đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc chia tay."
Ương Ương khẽ cười nói:
"Chúc ngươi đi khu cấm kỵ số 065, mọi việc thuận lợi….."
"Cũng chúc nhóm học sinh du hành ở thành phố số 10, tất cả đều thuận lợi."
Khánh Trần nói:
"Ta đã thông báo cho La Vạn Nhai, bên hắn sẽ phối hợp với ngươi làm một số chuyện."
Khánh Trần rất rõ ràng, việc Ương Ương muốn làm là một việc gian khổ lại khó khăn như thế nào, mặc dù hắn không muốn tham gia, nhưng vẫn có thể ủng hộ và cầu chúc cho nàng ấy.
Hai người hạ xuống rừng cây lúc rời đi, Ương Ương cười nói cảm ơn, sau đó một lần nữa dứt khoát bay trở về thành phố số 10.
Hai người chia tay, dường như đến bây giờ chưa bao giờ dây dưa dài dòng.
Ương Ương chưa từng yêu cầu Khánh Trần ở lại thành phố số 10 giúp nàng.
Khánh Trần cũng không yêu cầu đối phương đi theo mình đến khu cấm kỵ số 065.
Cả hai người đều để ý sự đúng mực giữa tình hữu nghị hai bên, mặc dù thường hay đùa giỡn, nhưng ở chính sự đều là người có chừng có mực.
Khánh Trần bước thấp bước cao đi về khu cắm trại, kết quả vừa đến cạnh chiếc xe, lại phát hiện có điểm dị thường.
Trong xe kia có tiếng hô hấp rất nhỏ và tiếng tim đập.
Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ xem xét, đúng là Tống Niểu Niểu ngủ thiếp bên trong?!
Chuyện gì đây, nửa đêm đối phương chạy đến xe mình làm gì?
Khánh Trần gõ gõ cửa sổ xe, đánh thức nữ minh tinh bên trong.
Tống Niểu Niểu hốt hoảng đứng dậy xuống xe, Khánh Trần hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi ở đây làm gì?"
Tống Niểu Niểu thấp giọng nói:
"Ngươi đã đi đâu? Nửa đêm ta đi ngang qua chiếc xe này thì phát hiện ngươi không ở đây, nên định giúp ngươi canh xe một lát, kết quả là ngủ thiếp đi lúc nào không biết."
Khánh Trần không tin lý do này.
Vị nữ minh tinh này rõ ràng là đặc biệt tới tìm mình, kết quả sau khi phát hiện mình không có trong xe, liền vào xe chờ xem khi nào mình mới trở về.
Khánh Trần nhíu mày, nếu như đây là gián điệp do người dự bị Ảnh tử khác an bài đến bên cạnh mình, thì chẳng mấy chốc sẽ có người dự bị Ảnh tử biết đêm nay mình rời khỏi đội xe.
Nếu như hiểu lầm giữa Khánh Hạnh và Khánh Văn đột nhiên được giải toả, thì chẳng mấy chốc mọi người sẽ dựa vào những manh mối này liên hệ đến hắn.
Cũng may tốc độ phi hành của Ương Ương cực nhanh, có thể so với phi thuyền bay.
Dựa theo khoảng cách hiện giờ giữa họ và thành phố số 10, lái xe phải mất một ngày, nếu như không có phi thuyền bay tiếp ứng thì Khánh Trần căn bản không kịp trở lại thành phố số 10.
Khánh Trần nhìn về phía Tống Niểu Niểu....
Nên giết người diệt khẩu không?
Còn chưa đến mức.
Các đại nhân vật đều thích nói, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.