Lưu Lợi Quần nhìn bọn hắn:
“Nếu như bề ngoài của các ngươi bằng với người ta thì cũng có thể thử xem, trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu những kẻ hao tâm tổn trí muốn trèo lên cao, lần này cho dù không có hắn thì cũng sẽ có những người khác mà thôi. Ngươi xem, người diễn viên quần chúng tham gia phim Khói Lửa giờ đã nổi tiếng rồi đó.”
Một tên nhân viên hỗ trợ nói:
“Vậy hắn đi nịnh bợ đám thợ săn hoang dã đó thì có ích lợi gì chứ, đám thợ săn hoang dã này dù lợi hại thì cũng không thể cho hắn vai diễn được.”
Có người cười nói:
“Người ta đang tung lưới rộng, nhỡ đâu có tác dụng thì sao?”
Đến lúc này, trong mắt họ thì Khánh Trần chính là một người trẻ tuổi chỉ biết tới lợi ích, một lòng muốn bò lên cao.
Những người nằm ngửa* ghét nhất những người cố gắng hơn mình, bởi vì nếu so sánh với họ thì hình ảnh của bản thân họ sẽ là lười biếng, tầm thường.
*Người nằm ngửa: Từ lóng chỉ những người trẻ tuổi cảm thấy cố gắng cũng không thể vượt qua khoảng cách giàu nghèo ở Trung Quốc, không thích đi làm, chỉ kiếm đủ tiền để duy trì cuộc sống ở mức tối thiếu nhất.
Phía bên này, Khánh Trần hỏi:
“Nhặt hết đống trang bị lần trước hả? Trước khi ta rời đi cũng không để tâm nói chuyện với các ngươi, chỉ có thể phái người đi thông báo với các ngươi biết.”
Tôn Sở Từ nghiêm túc nói:
“Cảm ơn ngài, trang bị lần trước rất nhiều, chúng ta đã nhặt tất cả về. Chúng ta bán những món dư thừa ở trên chợ đen, đổi sang một căn phòng lớn hơn, gồm bốn phòng ngủ một phòng khách, đủ cho bảy người chúng ta ở, năm người con trai ở ba phòng, hai cô gái ở một phòng.”
Bên trong đoàn đội này, ngoài Đoàn Tử ra thì còn một nữ sinh khác, nhưng lúc bình thường hiếm khi thấy đối phương lên tiếng.
Lúc này Đoàn Tử nghĩ mình đã biết được thân phận của đối phương, nhưng đối phương thì còn chưa biết…
Thế là lên tiếng hỏi Khánh Trần:
“Đúng rồi, trước đó ngài nói ngài là học sinh tới thế giới trong, nhưng chúng ta cũng có nghe nói tới một người tên Khánh Trần ở thế giới ngoài, trùng tên trùng họ với ngài.”
Tôn Sở Từ trừng mắt với nàng một cái.
Đoàn Tử chờ Khánh Trần trả lời “chỉ là trùng họ trùng tên thôi mà”, “vậy thì trùng hợp quá” hay là “ta không phải là người du hành thời gian”.
Nhưng Khánh Trần lại cười tươi, nhìn về phía mấy người Đoàn Tử đáp:
“Ta nghe người ta nói các ngươi tự nhận là rất thân với ta, cũng rất thân với Bạch Trú hả?”
Gương mặt Đoàn Tử lập tức đỏ bừng lên:
“Á....Làm sao ngươi biết!”
Vả mặt trực diện chính là như này đây.
Đoàn Tử không biết sao Khánh Trần lại biết được chuyện này, nàng từng chém gió chuyện này với khá nhiều người, nhưng những đối tượng mà nàng chém gió đều không có quan hệ gì với Bạch Trú cả, đại đa số họ còn không phải là người du hành thời gian, chỉ là bạn học mà thôi.
Ngượng chết đi được.
Khánh Trần cười tươi như hoa, nói:
“Không sao, thực sự thì ta và các ngươi cũng rất thân mà, biết ta là coi như biết Bạch Trú rồi. Đúng rồi, ta nhắc lại một lần nữa, suốt hành trình này hãy đóng giả cho giống vào, đừng để bị lộ tẩy đó.”
Việc hắn là người du hành thời gian không thể giấu diễm được nữa, vậy nên thoải mái thừa nhận thì tốt hơn.
“Được.”
Tôn Sở Từ nhận lời.
Chờ khi mọi người chuyển hết đồ đạc lên trên văn phòng, còn chưa vào bên trong thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
Một người phụ nữ béo mập đứng ở giữa phòng làm việc, tức giận hét lên với đạo diễn Trương:
“Bội Bội nhà ta có địa vị như nào cơ chứ? Ra ngoài hoang dã mà không có nổi một chiếc nhà xe di động, nếu đồn ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho người khác hả, nhỡ đâu sau này các đoàn làm phim khác cũng làm theo các ngươi, vậy thì còn quy củ gì nữa hay không?”
Đạo diễn Trương bị đối phương hét thẳng mặt như vậy cũng đỏ mặt tía tai, cho dù hắn không phải một người đạo diễn quá mức thành công nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người đại diện trách móc thẳng mặt như vậy.
Hắn nói:
“Ngươi hét cái gì hả? Nhà xe di động chạy bằng dầu diezel đã bị những đoàn làm phim khác thuê hết, ta có cách nào cơ chứ?”
Người phụ nữ béo kia đáp:
“Vậy thì chờ nhà xe di động quay trở về hãy bắt đầu quay! Hơn nữa tấm áp phích kia của các ngươi là có ý gì vậy hả? Lý Ngọc là nam chính, Bội Bội là nữ chính, vậy sao nàng lại xa trung tâm áp phích hơn 1cm? Sao hả? Chẳng lẽ địa vị của Lý Ngọc cao hơn sao?”
Khánh Trần thấy cảnh này thì ngây người.
Trong lòng thầm nghĩ việc tranh đoạt vị thế trong nghành giải trí đã kịch liệt tới mức độ này rồi sao? Ngay cả việc cách xa trung tâm tấm áp phích hơn 1cm cũng phải tranh cãi?
Tuyệt!
Lúc này đạo diễn Trương không thể nhịn thêm được nữa:
“Rốt cục Tần Bội Bội có tham gia hay không? Nếu nàng không tham gia thì không thể kịp quay cảnh tuyết rơi đâu!”
---
Ngày mai vẫn lên 10 chương. Chúc các bạn ngủ ngon nhé!