Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1189: Xum Xoe




Đoàn Tử chính là cô gái ăn nói mạnh miệng.

Nàng không có ý đồ xấu xa gì cả, chỉ muốn người khác cảm thấy mình rất giỏi mà thôi.

Giống như lúc trên xe lửa, nàng nói mình có quan hệ tốt với nhân vật lớn của Bạch Trú ở ngay trước mặt Khánh Trần.

Lúc này, gương mặt Đoàn Tử nóng rực.

Lời khen ngợi của đạo diễn Trương, phó đạo diễn Vương đã khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.

Dù sao thì người cho bọn hắn công lao săn giết người hoang dã đang đứng ở ngay trước mặt.

Người đổi trang bị giúp bọn hắn cũng chính là vị này.

Vậy nên Đoàn Tử đột nhiên khiêm tốn, bởi vì nàng không dám lỗ mãng nữa.

Lúc này Lưu Lợi Quần cười tươi nói:

“Các vị đừng có khách khí, nhân viên hỗ trợ của đoàn làm phim chúng tôi rất khỏe mặc, bất kể là bây giờ xách trang bị hay là sau này ra ngoài hoang dã, các ngươi cứ tùy tiện sai bảo.”

“Không cần, không cần đâu mà!”

Đoàn Tử cuống muốn chết, lúc nói chuyện nàng cũng không dám nhìn Khánh Trần, chỉ sợ Lưu Lợi Quần sai vị trùm cuối này xách trang bị cho mình.

Những người xung quanh không hiểu rõ mọi chuyện, chỉ cảm thấy những thợ săn hoang dã này thật bình dị gần gũi, lợi hại như vậy mà vẫn vô cùng khiêm tốn.

Thật hiếm thấy.

Khánh Trần cười nói:

“Xe của các ngươi ở đâu vậy, chúng ta tranh thủ thời gian chuyển trang bị các ngươi thay ra lên trên xe của đoàn làm phim.”

Lưu Lợi Quần trừng mắt với hắn một cái:

“Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện hả, trước đó ta đã dặn dò ngươi như nào, nghe nhiều nhìn nhiều, nói ít hỏi ít.”

Mấy người Tôn Sở Từ sợ sững người, tên Lưu Lợi Quần lúc nào cũng dũng cảm như vậy hả.

Ngươi có biết mình đang ra lệnh cho ai không hả? Đây chính là trùm cuối xét nhà người khác vẫn cười hì hì đó.

Trong hai ngày nay, có một tin đồn lan truyền trong thành phố số 10, tổ 7 thuộc phòng tình báo số 1 xử lý sạch quản lý cấp cao của Cơ Giới thần giáo và hội Phụ Huynh, chuyện này là do người này làm ra đó.

Nhưng vào lúc này Khánh Trần đã lên tiếng, mấy người Tôn Sở Từ cũng hiểu Khánh Trần muốn tiếp tục che giấu tung tích, vậy nên cũng để hắn đi xách đồ.

Nhưng khi xách đồ thì họ không thể đứng nhìn được, mấy người Tôn Sở Từ cũng đi lên hỗ trợ, tạo thành một hình ảnh vô cùng thân thiết, gần gũi.

Khiến đạo diễn Trương cảm động vô cùng.

“Có một đội ngũ đoàn kết như vậy thì chắc chắn hành trình quay phim lần này sẽ rất thuận lợi!”

Đạo diễn Trương cảm thán.

“Đúng rồi, đạo diễn Trương này, ta xem dự báo thời tiết thì thấy bốn ngày nữa sẽ có đợt không khí lạnh cuối cùng của năm nay, nếu như hiện giờ các ngươi còn không xuất phát thì sợ rằng sẽ không kịp đâu.”

Tôn Sở Từ nhìn về phía đạo diễn Trương.

Tôn Sở Từ nói tiếp:

“Ta lên kế hoạch sơ lược của chuyến hành trình lần này, tổng cộng cần từ 2 đến 3 ngày mới có thể tới nơi, nếu như bỏ lỡ thì chẳng phải các ngươi sẽ mất trắng tiền hay sao?”

Vừa nhắc tới chuyện này thì đạo diễn Trương đã nổi giận:

“Chẳng phải là vì Tần Bội Bội hay sao? Nếu như không phải vì tìm kiếm nhà xe di động cho nàng thì mọi người sớm đã xuất phát rồi!”

Phó đạo diễn Vương nói nhỏ:

“Góp tiền vào phim.”

“Góp tiền làm phim thì sao chứ, góp tiền làm phim cũng không thể ảnh hưởng tới tập thể được, hơn một trăm người đang chờ ở đây đó!”

Đạo diễn Trương nói lớn:

“Các ngươi thu dọn đồ đạc trước đi, ta tự mình đi thương lượng với người đại diện của Tần Bội Bội xem như nào, nếu như nàng còn như vậy thì chúng ta đành phải từ bỏ chuyến đi lần này mà thôi.”

Phó đạo diễn Vương tỏ vẻ mặt đau khổ, nếu như từ bỏ thì sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng.

Đạo diễn Trương rời đi.

Khánh Trần tiếp tục giúp Tôn Sở Từ vận chuyển trang bị.

Những nhân viên hỗ trợ khác thấy mấy người Tôn Sở Từ tự chuyển đồ thì vô cùng vui vẻ, trốn ở một bên.

“Chẳng phải các ngươi bảo mình đã tiết kiệm đủ tiền để vượt qua mùa đông hay sao? Sao không hưởng thụ tết xuân mà nhất quyết chạy ra ngoài hoang dã vậy?”

Khánh Trần vui vẻ cười hỏi.

Tôn Sở Từ do dự vài giây mới nói:

“Họ trả rất nhiều tiền, nhiều gấp đôi tiền thưởng săn giết người hoang dã trước đó.”

“Giới giải trí giàu có ghê ta.”

Khánh Trần than một tiếng:

“Trong chuyến hành trình này các ngươi cứ coi như không hề quen biết ta là được, đừng câu nệ như vậy, ta có việc của ta, không liên quan gì với các ngươi cả đâu. Chờ khi thời cơ tới, ta sẽ âm thầm rời khỏi đội ngũ.”

Đoàn Tử không kìm được lòng tò mò:

“Ngươi định đi tới đâu vậy?”

Khánh Trần cười tủm tỉm đáp:

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Lúc này, đám nhân viên hỗ trợ đang ngồi trên nền đất ở bãi đỗ xe phía xa nhìn đám người Khánh Trần vừa cười vừa nói chuyện với nhau.

Một tên nhân viên hỗ trợ nói:

“Nhìn kìa nhìn kìa, xem ra là bợ đỡ được rồi, người ta đã bảo là không cần giúp đỡ rồi mà hắn vẫn tới xum xoe. Xem ra chúng ta đoán không hề sai, hắn tới tham gia vào đoàn làm phim là để tìm kiếm cơ hội.”